Có hay
chăng một con tim băng giá
Trong
ngục tù tiết lạnh của trời đông
Để
không còn xao xuyến trước ‘nụ hồng’
Không
hoài tưởng một khung trời kỷ niệm?
Dẫu
thánh nhân hay bậc thầy thánh thiện
Cũng là
người trong cõi kiếp nhân gian
Có con
tim, có tình cảm dâng tràn,
Hơn một
lần biết yêu và biết ghét.
Vâng,
có yêu mới thấy đời tươi đẹp,
Có chờ
mong mới thấy cảnh đêm dài,
Có vui
buồn mới rõ mình yêu ai,
Có trao
ban mới hiểu… đời, kỷ niệm.
Cũng
như tôi hơn một lần xao xuyến,
Từng
vụng về ôm kỷ niệm thành thơ,
Bâng
khuâng xưa vọng mãi tận bây giờ,
Chút
thầm thương một nụ hồng e ấp.
Kỷ niệm
lắm khi làm tôi ngây ngất
Cười
một mình, tim rạo rực niềm vui,
Nhưng
cũng nhiều lần khơi giọt lệ rơi
Khóc
một mình cho cuộc tình dang dở.
… Đến
hôm nay ẩn mình trong nhà Chúa
Cho con
tim nghẹn ứ… giọt tương tư,
Chôn ký
ức trong mắt Đấng Nhân Từ
Trong
trái tim từng bị đời xé nát.
Không
dám xin một cuộc tình cao ngất:
Yêu
Giê-su đến quá mức anh hùng,
Nhưng
chỉ mong tình tôi được mặn nồng
Như đã
từng yêu “bóng hồng ngày ấy”.
Thầm
mong làm ngọn đèn leo lét cháy
Cạnh
bàn thờ thầm thĩ với Giê-su
Cho
cuộc đời vơi nhẹ gánh tương tư
Cho
trái tim say men tình thập tự…
Tác giả: Hiền Lâm