Mong manh…Như giọt
sương trên phiến lá,
Thân xác con vừa mới
hình thành,
Thật nhỏ nhoi trong
lòng của Mẹ,
Nào con đã biết gì đâu!
Nào con có tội gì đâu!
Vậy sao Mẹ nỡ bỏ con?
Một sinh linh bé nhỏ
Không mảy may do dự!
Không động lòng trắc ẩn
!
Không xót thương tiếc
nuối!
Không một chút băn
khoăn!
Nén nỗi đắng cay con tự
hỏi,
Vì một phút lỡ lầm hay
vì sự buông thả?
Vì hoàn cảnh hay vì bản
thân?
Vì cuộc sống hay vì tiền
tài?
Vì nhân phẩm hay vì
lòng vị kỷ?
Vì danh dự hay vì sự vô cảm ?
Vì nỗi ô nhục hay vì giới
hạn của lương tâm?
Mà Mẹ nỡ bỏ con . . .
Như trút bỏ một gánh nặng,
Như vất bỏ một món đồ
chơi,
Cũ kỹ, xấu xa, nhơ nhớp…
Con nằm đó…
Đớn đau khắc khoải,
Mẹ bước qua thân xác
con,
Như trốn chạy,
Không hề nhìn lại một lần,
Dù chỉ bằng ánh mắt
thương hại,
Hay ân hận, dù rất muộn
màng…
Mẹ có đau lòng không
khi biết,
Người ta dứt con ra làm
nhiều mảnh,
Vất bỏ con bên những ống
kim tiêm,
dưới những miếng gạc
bông đẫm máu,
Lạnh lẽo,tối tăm và sợ
hãi,
Con gọi Mẹ . . .
Nhưng không có tiếng trả
lời!
Một đứa bạn nằm bên,
Khều vai con khẽ hỏi:
“Bạn tên gì vì sao bạn ở đây?”
Con không biết trả lời
sao cho phải,
Vì con đã chào đời đâu
mà có được cái tên!
Mẹ đã không cho con cơ
hội,
Được làm người,
Được làm một đứa trẻ
thơ,
Như trăm ngàn đứa trẻ
khác,
Con không được mỉm cười
với Mẹ,
Không được Mẹ ôm ấp
nâng niu,
Không được ngủ một giấc
ngủ thơ ngây,
Và bình yên trong lời
ca dao của Mẹ,,,
Con lang thang tìm Mẹ,
Bơ vơ lạc long,
Trong cõi vô thường,
Không biết Mẹ là ai!
Không biết mình là ai!
Vì con chỉ là một bào
thai,
Vừa mới thành hình,
Chưa chào đời,
Nhưng đã chết!
Vì sao hở Mẹ ???
Hoa
Huyền
TTTG
Thạch An
(Tôi
viết không phải để kết tội những người Mẹ đáng thương mà để kết tội chính tôi
vì bằng lý do này hay lý do khác đã không tích cực bảo vệ sự sống cho các hài
nhi vô tội)