(cảm hứng từ
Tin Mừng Ga 20,1-18)
Madalena,
bên “ngôi mộ trống”,
Thổn
thức buồn thương: “Đã mất Chúa rồi”,
Quặn
thắt niềm đau, xé tan hồn lạnh,
Lưu
luyến bên mồ, không ngại sương khuya…
Bóng
tối chập chờn, nghĩa trang hiu quạnh,
Mộ
trống kinh hoàng, tảng đá lăn xa,
Suối
lệ trào tuôn, bi thương quỵ ngã,
Không
gian lạnh lẽo, con kiếm tìm Thầy…
“Madalena,
sao con lại khóc?
Ta
đã sống lại, Kinh thánh phán truyền…
Giê-su
Phục Sinh, Tin Vui loan báo
Nguồn
ơn Thánh sủng, Cứu độ muôn loài.”
Madalena,
vui mừng trỗi dậy,
Trái
tim bừng nở, muôn triệu đoá hoa…
Bình
minh ló rạng, vầng hồng rực sáng,
Xoá
tan màn đêm, kinh hãi u mê…
Bước
chân thục nữ, in dấu lối mòn,
Hân
hoan loan truyền: “Giêsu – Đức Chúa,
Ngài
đã Phục Sinh, chiến thắng tử thần,
Nước
Ngài hiển trị, thiên thu trường tồn.”
Bừng
tỉnh cơn mê, nỗi buồn tan biến,
Tông
đồ khai sáng, lời dạy năm xưa,
Chương
trình cứu độ, khổ giá là đường,
Dẫn
tới vinh quang, muôn dân được sống.
Madalena,
thục nữ can trường,
Ngài
gọi tên riêng, phút giây tuyệt vọng,
Khoảnh
khắc đêm đen, dại khờ trống rỗng,
Tiếng
gọi thân thương, Tin Yêu tràn về.
Giây
phút tạo thành, Ngài dựng nên con,
Cát
bụi hư vô, âu yếm Ngài nhìn,
Đặt
tên Ngài gọi, Ngài chọn riêng con,
“Con
là của Ta, bây giờ - mãi mãi”
Theo
gương thục nữ, Madalena,
Con
vững bước chân, ngôn sứ loan tin:
“Giêsu
- Đức Chúa, Đấng đã Phục sinh,
Nguồn
ơn Cứu độ, đất trời giao duyên.”
Sr Tuyết Mai-RNDM