Có tất
cả nhưng con lại thiếu Chúa
Thì ích
gì của cải nơi thế gian
Dẫu
danh vọng được ngồi trên ngai vàng
Nhưng
thiếu Ngài, con vào hàng sau cuối
Có tất
cả, những gì con theo đuổi
Sau
những ngày rong ruổi trong đam mê
Nhưng
thiếu Ngài, con lạc mất lối về
Lòng
đầy dãy những nặng nề vô lối
Con cảm
được tâm xác mình cằn cỗi
Có tất
cả nhưng con đổi được gì?
Thiếu
Ngài rồi, con còn lại điều chi?
Ngoài
mệt mỏi ù lì giữa bại thắng
Có tất
cả, nhưng thiếu Ngài, trống vắng
Cứ ngỡ
mình tựa như nắng trong mưa
Sẽ tỏa
sáng giữa ganh ghét dối lừa
Nhưng lòng
lại chưa một lần nhảy múa
Có tất
cả nhưng con lại thiếu Chúa
Thì
cuộc đời héo úa giữa bể dâu
Con
thiếu Ngài như thiếu bước khởi đầu
Dẫu có
cả bầu trời mà thiếu nắng
Con
thiếu Ngài, thiếu cả những yên ắng
Những
giây phút thinh lặng trong an vui
Có tất
cả, sao con lại ngậm ngùi?
Bởi
thiếu Ngài, con vùi vào đau khổ.
Maria Trang Đài
Nguồn: Văn thơ Công Giáo