Không
có mấy điều khiến chúng ta khao khát cho bằng sự thể hiện bản thân và sự công
nhận. Chúng ta có nhu cầu không thể kìm nén muốn thể hiện bản thân, muốn được
người khác biết đến, công nhận, thông hiểu, nhìn nhận chúng ta là độc nhất vô
nhị, có thiên tư và quan trọng.
Một
tâm hồn không được biết đến, không được cảm kích trong sâu thẳm cõi lòng, một
tâm hồn thiếu thể hiện và thiếu công nhận đầy đủ ý nghĩa, thì có chiều hướng
dằn vặt, nản lòng và cay đắng. Và sự thật là, thể hiện bản thân là việc khó,
thể hiện trọn vẹn bản thân lại càng là việc bất khả thi.
Đến tận cùng, với hầu hết chúng ta, cho dù sống ở đâu hay đã thành
tựu được những gì, thì cuộc sống của chúng ta vẫn luôn bé hơn nhu cầu và ước mơ
của chúng ta. Trong những lúc mơ mộng hão huyền, mỗi chúng ta đều muốn trở
thành nhà văn lừng danh, vũ công kiều diễm, vận động viên, ngôi sao điện ảnh
được ái mộ, cô gái được lên bìa tạp chí, học giả trứ danh, người đoạt giải
Nobel, cái tên tuổi quốc tế, nhưng đến tận cùng, hầu hết chúng ta vẫn là người
vô danh, sống giữa những người vô danh khác.
Và như thế, cuộc sống chúng ta có vẻ quá nhỏ với chúng ta. Chúng ta
cảm thấy bản thân thật phi thường mà luôn mãi bị giam trong sự tầm thường, kể
cả khi trong chúng ta có điều gì đó vẫn đang tìm cách thể hiện, vẫn đang đi tìm
để được công nhận, kể cả khi có vẻ như điều gì đó quý báu trong chúng ta đang
sống và chết đi một cách vô ích. Sự thật, khi nhìn từ góc nhìn của thế giới
này, thì phần nhiều những gì quý báu, độc nhất vô nhị và phong phú, có vẻ đều
đang sống và chết đi vô ích. Chỉ có một số hiếm người được thỏa lòng về chuyện
thể hiện bản thân và được công nhận.
Trong chuyện này có phần nào tinh thần tử vì đạo. Triết gia Ai-len
Iris Murdoch (1919-1999) đã nói: “Nghệ
thuật có những người tử vì đạo cho nó, và trong số họ không ít người vẫn kiên
quyết giữ thinh lặng”. Thiếu sự thể hiện bản thân, dù là do tự chọn
hay bị hoàn cảnh áp đặt, chính là một cái chết thực sự, nhưng như mọi cái chết,
chúng ta có thể hiểu và cảm kích nó theo những cách khác nhau.
Nếu buồn bã đón nhận nó như một bi kịch, thì sẽ dẫn đến tâm trạng
cay đắng và tan vỡ. Tuy nhiên, nếu hiểu và cảm kích nó trong đức tin như lời
mời trở thành một tế bào ẩn mình trong Thân thể Chúa Kitô và gia đình nhân
loại, ẩn danh cung cấp sự nuôi dưỡng và sức mạnh cho toàn bộ thân thể, thì nó
có thể dẫn đến sự nghỉ ngơi, tri ân và một ý thức về tầm quan trọng sẽ chặt
phăng những gốc rễ của nản lòng, thất vọng, trầm cảm và cay đắng.
Tôi nói vậy vì phần lớn những gì mang lại sự sống và nuôi dưỡng
chúng ta trong đời đâu phải đến từ những người giàu có và nổi tiếng, những
người vô cùng thành đạt, những người ghi danh sử sách. Như tác giả George Eliot
đưa ra, chúng ta không cần làm những việc vĩ đại để lại dấu ấn trong lịch sử
nhân loại, vì “sự thiện đang lớn lên
của thế giới phụ thuộc một phần vào những hành động không có ý nghĩa lịch sử,
và những điều không mấy ghê gớm với bạn và tôi, phân nửa là do những người sống
cuộc đời thành tín và ẩn mình và an nghỉ ở những phần mộ không ai thăm viếng”.
Một câu rất hay. Lịch sử ủng hộ điều này. Ví dụ như Thánh Têrêxa
Hài đồng Giêsu sống suốt đời vô danh trong tu viện nhỏ ẩn mình ở vùng quê nước
Pháp, khi ngài chết năm 24 tuổi, có lẽ chẳng có hơn trăm người quen biết ngài.
Theo cách chúng ta đánh giá trong thế giới này, thì ngài ít thành công, chẳng
có thành tựu nào nổi bật hay cống hiến nào rõ rệt. Thánh Thánh Têrêxa vào tu
viện khi 15 tuổi, sống ẩn dật ở đây cho đến khi qua đời, làm những việc vặt ở
bếp, ở phòng giặt, ngoài vườn. Vật hữu hình duy nhất mà thánh nữ để lại là
quyển nhật ký riêng với nhiều lỗi chính tả, kể lại câu chuyện gia đình mình,
thời thơ ấu, và những gì đã trải qua trong những tháng cuối đời được chăm sóc
giảm nhẹ trước khi qua đời.
Nhưng những gì ngài để lại là những gì bây giờ đã làm cho ngài
thành nhân vật nổi tiếng thế giới, cả trong và ngoài thế giới đức tin. Nhật ký
riêng của ngài, Câu chuyện của một Tâm
hồn đã chạm đến hàng triệu cuộc đời, dù viết sai chính tả được các nữ
tu chỉnh lại sau khi ngài qua đời.
Điều làm cho quyển nhật ký nhỏ của thánh nữ có sức mạnh độc nhất vô
nhị chính là là câu chuyện ngài kể lại cuộc sống riêng tư của ngài trong bao
nhiêu năm tháng đó, khi ngài ẩn mình và vô danh, khi ngài là đứa trẻ hay một nữ
tu. Những gì thánh nữ ghi lại trong câu chuyện về linh hồn mình là khi ngài
hoàn toàn ý thức được sự độc nhất vô nhị và quý báu của mình, thánh nữ sẵn lòng
trao hết trong đức tin, vì ngài tin thiên tư và tài năng của mình là làm việc
thầm lặng (và mạnh mẽ) bên trong thân thể mầu nhiệm (nhưng có thực và hữu cơ),
Thân thể Chúa Kitô và nhân loại. Thánh nữ hiểu bản thân mình là một tế bào
trong một cơ thể sống, trao đi những gì quý báu và độc nhất vô nhị trong mình
vì sự tốt đẹp của thế giới.
Sự vô danh cho chúng ta lời mời gọi này. Người ta không thể có tác
phẩm nghệ thuật nào vĩ đại hơn thế để trao cho thế giới.
Chúa Giêsu cũng nói như vậy. Ngài bảo chúng ta hãy làm việc lành
trong bí mật, đừng để tay trái (cùng hàng xóm và thế giới) biết việc tay phải
làm.
Ronald Rolheiser, 2025-01-06
J.B. Thái Hòa dịch
Nguồn: Phanxico.vn