Không ai trong chúng ta đã ít nhất
một lần quên hoặc không giữ lời hứa với Chúa và với người khác! Quả vậy, chúng
ta thường có xu hướng chọn lọc Lời Chúa để nghe và để sống. Câu hỏi đặt ra: Bỏ
Chúa, con sẽ ra sao? Chắc chúng ta chẳng dám bỏ Chúa đâu, nhưng thật tình,
chúng ta chưa đủ can đảm bước theo chân Chúa đến cùng!
Một biến cố rất hệ trọng trong bài
Tin Mừng hôm nay, sau khi Đức Giê-su mạc khải cho đám đông dân chúng biết: “Chính
Ta là bánh trường sinh. Ai đến với Ta, không hề phải đói; ai tin vào Ta, chẳng
khát bao giờ” (Ga 6, 35), các môn đệ dường như chẳng tin, và bỏ đi với thái
độ như Thánh sử Gio-an mô tả “có nhiều môn đệ của Chúa Giêsu nói rằng: “Lời
này chói tai quá! Ai nghe được!”” (Ga 6, 60). Đối lại, không dễ dàng bỏ cuộc,
Đức Giê-su kiên trì giải thích, dạy dỗ cho họ. Tuy nhiên, họ vẫn không tin và
nhiều người trong số họ bỏ đi. Có lẽ Ngài cũng buồn, và liền hỏi Mười hai Tông
đồ: “Cả các con, các con có muốn bỏ đi không?” (Ga 6, 67). Thiết nghĩ, Đức
Giê-su đang đặt câu hỏi này cho mỗi người chúng ta: Này…(tên của mỗi người),
con có muốn bỏ Thầy không?
Lời đáp trả trên sẽ phụ thuộc vào mỗi
người chúng ta, phụ thuộc vào đời sống đức tin chúng ta, phụ thuộc vào mối
tương quan thế nào với Chúa. Giả như chúng ta bỏ Chúa thì chúng ta sẽ ra sao?
Chúng ta vẫn sống tốt chứ, hay chỉ cố sống mà chẳng khác gì người chết trong
thân xác ốm o gầy còm di động? Với ý nghĩ này, chúng ta cùng suy gẫm đôi điều
sau:
Bỏ Ngài, con sẽ làm được gì? Như
dân Is-ra-el, khi bỏ Thiên Chúa, họ chạy đến bái lạy, thờ phượng các thần ngoại
bang, sụp lạy trước ngẫu tượng bò vàng. Có lẽ chúng ta cũng giống như họ, nhưng
khác chút ít, cụ thể: chúng ta trở thành ông chúa, bà chúa của bản thân, của
cái bụng, và rất hà khắc với những người khác, trong khi dễ dãi với chính mình!
Nếu không tôn thờ Thiên Chúa thật nữa, thì chắc hẳn chúng ta sẽ thờ lạy tiền
tài, danh vọng, chức quyền, mọi thứ vinh quang, sa hoa trần thế, và ma quỷ vốn
được gọi với tước hiệu mỹ miều: ông hoàng thế gian. Đức Giê-su thấu tỏ sự yếu
hèn của chúng ta, nên Ngài khẳng định: “Không có Thầy, anh em chẳng làm gì
được” (Ga 15, 5). Nói cách khác, bỏ Chúa, chúng ta sẽ không làm gì được, dù
sự việc nhỏ bé hoặc lớn lao, đơn giản hay phức tạp, v.v…Trên hết, tâm hồn mất
đi sự bình an đích thật, vì chỉ có ai ở với Chúa mới mong được ơn thánh này. Sự
bình an không hệ tại nơi vật chất, tiện nghi, địa vị, danh giá, hay thành công,
mà chỉ cần ‘có Chúa ở bên’ là quá đủ cho chúng ta.
Bỏ Ngài, con sẽ đi về đâu? Trong
bài đọc I, Gio-suê khẳng khái chất vấn và muốn dân Is-ra-el lựa chọn và đưa
ra quyết định rõ ràng: tôn thờ Thiên Chúa hay các thần ngoại bang (x. Gs
24, 15). Dĩ nhiên, không chỉ hỏi dân chúng, mà ông còn hỏi chính bản thân ông
và đã xác quyết đáp lời: “Phần tôi và gia đình tôi, chúng tôi sẽ tôn thờ
Chúa” (nt). Chứng kiến mọi công trình vĩ đại, kỳ công lớn lao mà Thiên Chúa
thực hiện cho dân Is-ra-el, họ đã từng cam kết giao ước với Ngài. Lần này, họ đồng
thanh trả lời với Gio-suê: “Không thể có chuyện chúng tôi bỏ Chúa mà tôn thờ
những thần ngoại” (Gs 24, 16). Tuy nhiên, như chúng ta biết bao phen họ bất
tín, bất trung, bỏ Thiên Chúa, mà chạy theo các ngẫu tượng, thần ngoại bang, và
rồi phải gánh chịu những hệ luỵ của thái độ, hành vi ấy. Còn chúng ta, nếu bỏ
Chúa, có lẽ chúng ta sẽ chạy theo sự ích kỷ, thói đời xấu xa, lạc vào những dục
vọng, đam mê, sở thích vô bổ và vô nghĩa. Trong đời sống hôn nhân-gia đình, nếu
bỏ Chúa, chúng ta sẽ chẳng biết quan tâm đến người bạn đời của mình, chẳng chút
để ý đến ai, ngoài bản thân. Như vậy, vợ chồng sẽ không bao giờ “yêu thương
như Đức Giê-su Ki-tô đã thương yêu Giáo hội, phó trót mình và thánh hoá Giáo hội”
(x. Ep 5, 25). Nếu bỏ Chúa, sớm muộn gì chúng ta cũng lầm đường lạc lối, và
tệ hơn, bị dẫn đến chỗ diệt vong.
Bỏ Ngài, con sẽ bước theo ai?
Khi bị bạn bè bỏ rơi, có thể chúng
ta vẫn còn có gia đình dang rộng cánh tay đón nhận, chở che, an ủi, vỗ về. Lúc
cô đơn, sầu khổ, bị gia đình ruồng bỏ, bị đẩy ra bên lề xã hội, lẽ dĩ nhiên,
chúng ta vẫn còn có bạn bè thân hữu, những ai quảng đại bao dung giúp đỡ, hỗ trợ
ít nhiều. Phần nào đó, chúng ta cũng cảm thấy lòng ấm lại, và tiếp tục vươn lên
sống tốt. Thế nhưng, khi bỏ Chúa, dường như quanh ta chỉ còn là vô nghĩa, mọi
thứ trở nên xa cách, và lẽ sống tựa như mất hút. Chính vì vậy, Thánh Phê-rô đại
diện cho Nhóm Mười hai xác tín đáp lời Đức Giê-su: “Lạy Thầy, chúng con sẽ
đi theo ai? Thầy mới có những lời ban sự sống đời đời. Phần chúng con, chúng
con tin và chúng con biết rằng: Thầy là Đấng Ki-tô Con Thiên Chúa” (Ga 6,
68-69). Nói cách cụ thể hơn, duy chỉ mình Đức Giê-su mới có lời mang lại sức
sống cho chúng ta. Chỉ mình Ngài mới trao ban sự sống đời đời cho chúng ta. Chỉ
mình Ngài nâng đỡ, bồi dưỡng tâm trí, linh hồn, thân xác chúng ta mà thôi. Bởi
lẽ, Ngài là Đấng được xức dầu tấn phong (Đấng Ki-tô) và là Con Thiên Chúa hằng
sống. Vì mọi sự ngoài Chúa ra đều tạm bợ, tạm thời và hư vô. Dẫu chúng mang lại
chút gì đó hoan lạc cho tâm tư, chút gì đó an lòng, v.v…, nhưng cũng chỉ là tức
thời, chẳng bền lâu.
Tóm lại, mỗi người chúng ta tự hỏi:
“bỏ Chúa, con sẽ ra sao?”, và đáp lời Ngài. Hơn thế, cùng nhau chúng ta quyết
tâm can đảm dấn thân bước theo chân Chúa đến cùng, không do dự hay ngờ vực,
không cằn nhằn hay càu nhàu, không than trách hay đổ lỗi; trái lại, luôn vui
tươi và hoan lạc, luôn tin tưởng và phó thác, luôn nỗ lực và cộng tác, luôn yêu
mến và cậy trông. Amen!
Lm. Xuân Hy Vọng