Gió bấc trở mùa… Cái lành lạnh của heo may
mang cảm giác lạnh giá và cô tịch. Người đau, vật nuôi cũng bệnh chết.
Thoáng cái lại sắp hết năm Dương lịch. Tuổi 40
bắt đầu thấm tốc độ thời gian nhanh là thế nào…
Tháng cầu cho Các Đẳng Linh Hồn. Bên những nấm
mồ mênh mông đìu hiu gió bấc, thấy đời thật mong manh. Kiếp phù sinh vắn vỏi..
“Trăm năm còn có gì đâu, chẳng qua một nấm cỏ khâu xanh rì”.
Đời người bất chợt tựa nắng mưa, nhẹ nhàng như
gió thoảng, mênh mang qua bốn mùa…
“Không hẹn mà đến, không chờ mà đi
Bốn mùa thay lá thay hoa thay mãi đời ta
Bên trời xanh mãi những nụ mầm mới
Để lại trong cõi thiên thu hình dáng nụ cười”
(Trịnh Công Sơn – Bốn Mùa Thay Lá).
Cuộc sống mong manh ngắn ngủi vậy đó, sao ta
lại cứ hững hờ! Sao cứ mãi làm khổ nhau, bon chen hơn thua chi cho nặng nề kiếp
sống…
Vẫn biết là vậy, nhưng lần mò leo mãi vẫn
không qua được vách sầu, không vượt nổi bức tường của ích kỷ nhỏ nhen, không
bơi nổi con sông của đam mê yếu đuối…
Thôi thì như Vũ Thành An, vẫn cứ khao khát
điều cao thượng, “vẫn cứ cố yêu người yêu đời mà sống… sau rồi đời mình cũng
qua”.
Hãy thử mơ một lần như Trịnh Công Sơn: “Một
lần nằm mơ tôi thấy tôi qua đời”, để xem lòng có thật sự bình yên, lúc tỉnh lại
cuộc sống có tươi mới như nắng vừa lên chăng!
Sống trên đời cần một tấm lòng
Để làm gì em biết không?
Để gió cuốn đi…
Để làm gì người biết không?
Để trong cõi thiên thu vương mãi nụ cười
Để còn mãi trong ta hình bóng một người
Để cuộc sống tương lai thuộc mãi về Người.
Giáo Xứ Hà Tiên