Đến
lúc nào đó, khi nghe người ta nói đúng hay sai về mình, chúng ta chợt mỉm cười
và nói "thôi kệ", chẳng cần biện minh hay giải thích bất cứ điều gì.
Người
thương chúng ta, dù chúng ta biểu hiện thế nào họ vẫn thương.
Còn nếu
tình thương có điều kiện để thương thì khi điều kiện hết tình thương đó cũng
không còn.
Và người
không thương chúng ta thì chúng ta băn khoăn, bận tâm để làm gì?
Đôi
khi chúng ta nên đặt ra câu hỏi cho mọi chuyện mình làm, mọi điều mình nói, sau
cùng là "để làm gì?"
Nếu
chúng ta không có giá trị gì cả, thì người ta đeo mang chúng ta trong lòng họ,
để làm gì?
Về thôi em, giữa miền xanh
Mình thành hoa cỏ an lành bên nhau
Cuộc đời nào có trước sau
Vội chi để lỡ trăng sao ngọt ngào ....
BS Nguyễn Bảo Trung