THINH LẶNG,
BƯỚC ĐẦU ĐẾN VỚI CHÚA
Trước thềm của những tiến bộ ngợp mắt, tôi không biết nói
gì với đứa con tuổi vị thành niên, nói gì đi nữa, thì một tích tắc sau chuyện
đó đã trở thành chuyện của thời tiền sử! Với kỷ nguyên công nghệ, con người
không cần trí nhớ. Với kỷ nghệ giải trí muôn màu muôn vẻ, con người không cần
suy nghĩ, không cần chọn lựa vì có quá nhiều giải trí… e rồi đây, chỉ cần suy
nghĩ trong đầu, máy móc tự động biết ý chiều lòng… nhưng vì sao con người vẫn
buồn bã, vẫn không thiết sống, không tha thiết một cái gì?
Đứng trước xã hội tiêu thụ khổng lồ, con cái bị cuốn hút
vào đó, tôi không biết nếu tôi không có tiền, làm sao tôi có thể đáp ứng nhu
cầu của con, làm sao nuôi dạy con trong một xã hội mà tiêu chuẩn căn bản dựa
trên nhãn hiệu, nhãn hiệu có cấp bậc của nó, phải là “top của top”!… Tôi chóng
mặt!
Trẻ con ở tuổi vị thành niên, tuổi của ích kỷ, của vô ơn,
tuổi đi tìm bản sắc mà bản sắc lại dựa trên giá trị ảo, tuổi chỉ biết làm theo
bạn bè, cha mẹ khó đương đầu với con cái ở tuổi này, với cuộc sống quay cuồng
của nó: sáng dậy đi học, chiều về làm bài qua loa, tối xem phim, chơi game,
chat-chit với bạn bè, thức khuya đến 2-3-4 giờ sáng, tôi không biết lúc nào con
mới suy nghĩ về cuộc đời của nó. Nó không chấp nhận một phút sống không có gì
làm, chơi chán, nó hỏi tôi: bây giờ làm gì hả mẹ, không có gì làm chán quá! Tôi
đầu hàng, tôi chưa bao giờ đáp ứng được nhu cầu này, tôi đành để nó đối diện
với cái chán của nó, tôi không thể lấp đầy nhu cầu này được. Tôi đã đầu hàng
con nhiều chuyện, năm 15 tuổi, nó không chịu đi lễ, cha linh hướng Dòng Tên của
tôi khuyên: “Để nó tự do!”
Tôi đi lui, con tôi lấn tới, nhìn núi nhạc, núi game con
tôi lạc vào mê hồn trận, biết khi nào nó tìm được lối ra. Tôi nghĩ món ăn ngon
này mời gọi món ăn ngon khác, đĩa nhạc hay này mời gọi đĩa nhạc hay khác, như
thế món ăn tinh thần nào sẽ mời gọi món ăn tinh thần khác. Tôi cũng đã trải qua
những mời gọi này, nhưng nhờ sách vở tôi đã ngưng được vòng quay của mời gọi,
còn con tôi, làm sao đây…
Theo kinh nghiệm của tôi, yếu tố chính yếu giúp tôi chận
được vòng quay của các lời mời gọi là thinh lặng. Một thinh lặng bắt buộc, một
thinh lặng trong suốt, một thinh lặng tuyệt đối bắt mình phải đối diện với
chính mình, phải giải quyết các vấn đề của mình, từ đó mình mới đối diện được
với xã hội tiêu thụ khổng lồ này.
Vào tuổi mười mấy, tôi không thể khuyên con đọc sách để tìm
lối thoát, khuyên con làm việc thiện để nghĩ đến người khác bớt nghĩ đến mình,
nhưng thinh lặng có thể tạo môi trường thuận tiện để con suy nghĩ. Bước đầu là
làm thế nào để đưa con đến ngưỡng cửa thinh lặng!
Tôi xin Chúa giúp tôi nói với con: “Năm nay con 17 tuổi,
đúng năm lịch sử 2000, năm của bước ngoặt lớn vì con sắp bước vào tuổi trưởng
thành, con giúp mẹ thực hiện giấc mơ mẹ hằng ấp ủ: đi tĩnh tâm, dù chỉ một, hai
ngày, tĩnh tâm, trong phong cảnh an bình, mẹ con mình cầu nguyện tạ ơn Chúa cho
những gì mình đã nhận được, được sống sót sau những biến cố lớn trong đời. Đó
là điều mẹ mong ước.”
Đưa con tới được ngưỡng cửa im lặng của những ngày tĩnh
tâm, tôi yên tâm vì phần còn lại, qua thinh lặng nó sẽ lắng nghe tiếng Chúa,
Chúa sẽ nói chuyện với con tôi.
Marta An Nguyễn
Nguồn: Phanxico.vn