Vào ngày 8 tháng 12, dịp lễ Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội,
các sơ tổ chức rước nến theo truyền thống. Mẹ Euphrasie nhớ lại những lễ kỷ niệm
ở Lyons, và cử hành trọng thể mà mẹ tổ chức ở Chittagong. Lễ hội thắp nến đã trở
thành niềm yêu thích của trẻ em và giáo dân trong mọi điểm truyền giáo.
“Mẹ rất tiếc… Mẹ rất muốn được ra ngoài đó với các con…
nhưng mẹ không thể… Mẹ không thể…,” mẹ nói với một trong những sơ trẻ đang nói
chuyện vui vẻ về việc chuẩn bị.
Tuy nhiên, tối hôm đó, mẹ có thể nghe những lời kinh, tiếng
hát và ở bên những người thân yêu của mình trong tinh thần. Khi nhắm mắt lại, mẹ
có thể hình dung ra khung cảnh kỳ diệu của những khu vườn thắp nến và khuôn mặt
say mê của những đứa trẻ. Trước sự ngạc nhiên của mẹ, tiếng hát dường như đang
đến gần hơn, và đột nhiên có một đám rước đang uốn lượn lên cầu thang và dọc
theo hành lang về phía phòng của mẹ. Với những ngọn nến trong tay, các sơ trẻ
say sưa hát và Mẹ Euphrasie cố gắng hòa nhịp với những bài thánh ca một cách yếu
ớt.
Giáng sinh đã mang lại những khoảnh khắc vui tươi tương tự.
Vào đêm Giáng sinh, các sơ trẻ trang trí phòng của mẹ với cây noel, một phong tục
của người Anh mà Mẹ Euphrasie cho rằng rất đẹp. Vào buổi tối, cả cộng đoàn đến
chúc mẹ một Giáng sinh an lành và hạnh phúc. Dù yếu mệt nhưng tinh thần của mẹ
rất tốt, mẹ chờ cho đến Thánh lễ Nửa đêm, khi Mình Thánh Chúa được được rước đến
cho mẹ.
Các sơ rất vui mừng khi thấy tình trạng của mẹ đã được cải
thiện đáng kể trong tháng 12. Mọi người khá sửng sốt khi mẹ xin lãnh các Bí
tích cuối cùng vào đêm giao thừa,
“Không, thưa Mẹ đáng kính, Chúa không gọi mẹ ngay lập tức
đâu --- mẹ sẽ sống được lâu hơn một chút!” bác sĩ cười khúc khích và nói. Trong
những lần đến thăm, ông thường ngồi bên mẹ, có những cuộc trò chuyện dài,
nghiêm túc mà ông rất thích. Trong nhiều năm, họ đã trở thành những người bạn
thực sự.
Cha Ephrem, đến thăm mẹ vào ngày hôm đó, và cũng đồng ý với
ý kiến của bác sĩ. Với cái nháy mắt, ngài cúi xuống và thì thầm, "Đừng làm
các chị em sợ hãi quá sớm!" Mẹ Euphrasie không cười đáp lại.
"Xin hãy làm ơn!" mẹ kêu lên gần như khóc, và
cuối cùng thì họ cũng chịu thua. Cộng đoàn vào phòng mẹ dự nghi thức xức dầu bệnh
nhân. Sau khi lãnh nhận các Bí tích, Mẹ Euphrasie dường như chìm đắm trong cầu
nguyện, vì vậy họ nhón chân đi ra ngoài, để mẹ bình an trong phần còn lại của
buổi tối.
Hai ngày sau, Cha Ephrem lại cử hành thánh lễ trong nhà
nguyện; ngài ở lại ăn sáng, và Mẹ Madeleine tiếp chuyện. Đột nhiên, họ nghe thấy
tiếng động ở căn phòng phía trên, căn phòng nơi Mẹ Euphrasie đang ngủ. Mẹ
Madeleine bay lên cầu thang và thấy bệnh nhân đang ngồi trên giường, nhìn chằm
chằm vào không gian, cứng đờ vì kinh hoàng và khóc,
“Đã quá muộn! Quá muộn! Thời giờ thương xót đã qua…! ”
Các sơ cố gắng trấn an mẹ --- họ cầu nguyện lớn tiếng và
rảy nước thánh trên người mẹ, họ đặt cây thánh giá vào tay mẹ --- nhưng dường
như mẹ không hay biết về sự hiện diện của họ.
“Mẹ lại mê sảng à? hay đó thực sự là ma quỷ đang hành hạ
mẹ? ” Mẹ Madeleine thắc mắc, bà vội vã xuống lầu để đón Cha Ephrem.
“Tôi sẽ ở lại với mẹ,” ngài nói khẽ. "Tôi sẽ ở lại với
mẹ một thời gian." Ngài ngồi xuống bên giường và nắm lấy tay mẹ.
Một giờ sau ngài ra mở cửa.
“Bây giờ mẹ bình an rồi,” ngài nói. “Chúng tôi đã cầu
nguyện và tôi đã ban phép giải tội cho mẹ. Bây giờ mẹ muốn được rước lễ. ”
Mẹ Madeleine đã không liều lĩnh khi điện báo cho Lyons,
Deal và Armentieres và kêu gọi các chị em hãy đến nhanh chóng nếu họ muốn gặp Mẹ
Euphrasie lần cuối. Dù yếu hơn nhưng Mẹ Euphrasie nhận ra các sơ khách ngay lập
tức và có vẻ rất vui khi thấy họ.
“Đến đây nào và hãy nghỉ ngơi bên cạnh mẹ ,” mẹ nói, vỗ
vào thành ghế của mình. Giờ đây, cả ngày lẫn đêm, mẹ mặc một phần quần áo và quấn
mền, ngồi dựa vào những chiếc gối tựa trên chiếc ghế bành lớn; mẹ không thể thở
ở vị trí nào khác.
"Và các sơ đau yếu ở cộng đoàn của các con như thế
nào?" mẹ hỏi.
Các sơ ngạc nhiên khi nghe mẹ hỏi tên từng sơ đang đau ốm.
“Hãy chăm sóc họ thật tốt,” mẹ nói, “những người chị em
thân yêu đang đau khổ ... và những người nghèo - đặc biệt là những người nghèo.
Đảm bảo rằng họ có nhiều vải lanh… vải lanh sạch sẽ, khô ráo… ”
Các sơ của cộng đoàn bước vào để chào tạm biệt mẹ và họ
cùng nhau quỳ xuống đọc một vài kinh.
“Mẹ xin lỗi ... mẹ không thể quỳ gối với các con ... Mẹ
quá mệt ... Bệnh tật đã đeo đuổi gần hết cuộc đời của mẹ ... ” Mẹ mỉm cười hối
lỗi. "Nhưng tạ ơn Chúa vì điều đó!" mẹ tiếp tục. "Mẹ sẽ cứng đầu
biết dường nào nếu không có bệnh tật!"
Mẹ nhìn mọi người xung quanh.
“Mẹ cầu nguyện mỗi ngày để chúng ta có thể luôn nghèo ---
điều đó sẽ giúp chúng ta luôn khiêm tốn ... chúng ta hãy gắn bó với Chúa ... chỉ
một mình Chúa ... khi chúng ta thực sự yêu mến Ngài, chúng ta có thể coi thế giới
là hư vô ..."
Đầu tháng giêng, thời tiết rất lạnh và có tuyết. Đến giữa
tháng, mặt trời lại ló dạng và tuyết bắt đầu tan. Qua cửa sổ, Mẹ Euphrasie nhận
thấy sự thay đổi.
“Mẹ sẽ ra đi cùng với tuyết,” mẹ nói vào một buổi sáng.
Mẹ Euphrasie thở một cách khó nhọc, giờ đây mẹ quá yếu để
có thể nằm trên giường. Các sơ lo lắng khi thấy mẹ ngày càng yếu và không dám để
mẹ một mình dù chỉ trong giây lát.
Vào ngày 18 tháng 1, bác sĩ cho các sơ biết rằng mẹ khó bề qua khỏi trong
ngày hôm đó. Khi ông quay ra khỏi phòng, Mẹ Euphrasie thều thào nói: “Bác sĩ, cảm
ơn… cảm ơn bác sỹ đã chăm sóc cho tôi” mẹ thở hổn hển. Mẹ nhắc tay lên một chút
và chỉ lên trên. "Tôi sẽ gặp lại bác sĩ."
Nghẹn ngào, bác sĩ nắm lấy tay mẹ và giữ chặt trong giây
lát.
Cộng đoàn vào gặp mẹ một lần nữa. Mẹ Augustine kéo ghế lại
gần Mẹ Euphrasie và ôm choàng đôi vai mỏng manh của bạn mình, giúp mẹ cảm thấy
thoải mái hơn.
“Mẹ ơi, có vẻ như Chúa của chúng ta sẽ sớm gọi mẹ đến với
Người,” mẹ Augustine nói. “Tạ ơn Chúa!” Mẹ Euphrasie trả lời cách vui tươi.
"Vậy thì mẹ có sẵn sàng để ra đi?" "Ồ, chắc
chắn rồi."
"Mẹ sẽ cầu nguyện cho tất cả chúng con phải không mẹ?"
“Ồ, vâng! nhưng chúng ta phải đến với Chúa với lòng tin cậy
... và sự khiêm tốn ... chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau. "
"Mẹ sẽ không quên chúng con phải không ạ?"
"Ồ, không, mẹ hứa."
Một trong hai chị em bật khóc nức nở; những người khác
đang lau mắt. Mẹ Euphrasie nhìn xung quanh.
“Các con không được khóc,” mẹ nói. “Tại sao các con phải
buồn? Mẹ sẽ không bỏ rơi các con ... chúng ta hợp nhất trong Chúa. Hãy hiệp nhất…
hãy hiệp nhất với nhau dưới đất… để chúng ta được hiệp nhất với nhau trên thiên
đàng ”.
Càng về đêm, nhịp
thở của mẹ càng trở nên mệt nhọc hơn. Một lúc nào đó, mẹ đưa tay ra gần chỗ có
voan scapula của mình. Một trong các sơ đã mặc vào cho mẹ và sửa chiếc voan lại
cho ngay ngắn --- có vẻ như mẹ muốn mặc tu phục.
Mẹ Madeleine bắt kinh cầu các thánh. Khi thấy mẹ có thể
thở dễ dàng hơn một chút, các sơ lần lượt đến hôn chào mẹ. Khi đến người cuối
cùng và người trẻ nhất, Mẹ Madeleine bắt kinh cầu nguyện cho người hấp hối. Đến
phần cuối, khi tiếng cầu kinh nhỏ dần, Mẹ Euphrasie thở dài ba lần và gục đầu
vào vai Mẹ Augustine.
Mẹ đã về với Chúa. Tạ ơn Chúa.
Biên
soạn bản tiếng Anh: Sr. Mary Philippa Reed - RNDM
Dịch
thuật: Sr. Agata Phượng Linh - RNDM