Khi Tổng Công Hội và kỳ tĩnh tâm năm kết thúc, Mẹ
Euphrasie vội vã trở lại với cuốn Nghi Thức đang dang dở, hy vọng sẽ in nó ra
như một món quà Giáng sinh hoặc quà Năm mới cho các sơ. Mẹ lại khò khè và ho.
Vào một buổi sáng nọ, trong thánh lễ, mẹ lên cơn hen suyễn
nặng, đó thường là biểu hiện của bệnh nhiễm trùng ở ngực.
“Không, làm ơn ... không cần bác sĩ ... Mẹ không cần bác
sĩ ... nó sẽ ... hết thôi," mẹ thở khò khè khi các sơ đang rối rít xung
quanh. “Mẹ ổn rồi --- Mẹ phải quay lại làm việc.”
Cuốn Nghi thức chưa hoàn thành vào dịp Giáng sinh hay Năm
mới. Mẹ Euphrasie lại bị viêm phế quản. Vào tháng Giêng, Cha Philpin gọi điện đến
và muốn gặp mẹ, mẹ nhất quyết phải đứng dậy để chào ngài. Lúc này ngài cũng
không được khỏe, lưng khom, tóc bạc nhiều và việc di chuyển cũng đã chậm chạp.
Mẹ Euphrasie rất vui vì có cơ hội nói chuyện lâu dài với ngài. Trong niềm vui,
họ đồng ý với nhau rằng thời gian của họ trên trần gian này sắp kết thúc. Họ đã
có một buổi chiều vui vẻ bên nhau.
Ngày hôm sau, tình trạng của mẹ trở nên xấu hơn. Đến
tháng hai, mẹ bị ốm nặng vì chứng viêm phế quản. Bàn chân và cẳng chân của mẹ
sưng tấy nghiêm trọng, một dấu hiện rõ ràng của bệnh suy tim xung huyết. Một buổi
sáng nọ, tình trạng uể oải của mẹ chuyển sang trạng thái bồn chồn. Đôi mắt mẹ
sáng bất thường, mẹ luôn cố gắng ngồi dậy và nói lớn thành tiếng; mẹ hỏi những
câu hỏi không liên quan và đưa ra những nhận xét vô nghĩa; tâm trí mẹ rõ ràng
là đang lang thang. Các sơ đã được cảnh báo kỹ lưỡng và bác sĩ đến mỗi ngày.
Ông nói mẹ có thể sống không quá một tháng.
Một buổi sáng, mẹ mở mắt và thở dài. Mẹ nói cách nhẹ
nhàng và dễ hiểu với Mẹ Wilfrid:
"Tôi vẫn còn ở đây!" Mẹ có vẻ khá buồn về điều
đó. Mẹ Wilfrid nhanh chóng viết thư báo tin vui cho Cha Philpin, mẹ viết thêm,
“Con nghĩ Mẹ Euphrasie rất thất vọng khi thấy mình vẫn còn trên trái đất sau
khi đã rất gần với thiên đàng."
Sức khỏe của Mẹ Euphrasie tiếp tục được cải thiện, nhưng
mẹ thường nói về việc chuẩn bị cho cái chết. Mẹ cầu nguyện và rước lễ, và dường
như mẹ thường rút lui vào một thế giới xa cách. Mẹ vui vẻ và tử tế với các sơ
trẻ thay phiên nhau ngồi với mẹ vào ban đêm.
“Hãy quấn tấm chăn này và đi ngủ đi,” mẹ nói, đưa cho họ
một vài tấm chăn của mẹ. "Mẹ sẽ gọi nếu mẹ cần."
Khách đến thăm mẹ và bạn bè gửi tin nhắn đến. Cha
Lefournier, vị linh hướng và là người bạn tốt từ thời niên thiếu gọi điện đến
và muốn gặp mẹ, ngài sốc khi thấy mẹ thay đổi nhiều so với lần thăm cuối cùng của
ngài.
Một ngày nọ, Mẹ Augustine từ Armentieres đến. Mẹ vẫn có
những ký ức sống động về căn bệnh hiểm nghèo của Mẹ Euphrasie khi họ băng qua Bắc
Mỹ bằng tàu hỏa; bây giờ mẹ muốn ngồi bên người bạn cũ của mình và chăm sóc cho
mẹ một lần nữa. Các sơ ở các nhà khác cũng đến. Những người khách chưa kịp bước
vào phòng và chào hỏi bệnh nhân thì Mẹ Euphrasie đã lên cơn động kinh: mẹ ngã
ngửa ra giường, mặt tái xanh, miệng há hốc và cổ họng kêu ran, mẹ đã bất tỉnh.
Các sơ quỳ xuống trong khi cha tuyên úy nhanh chóng xức dầu cho mẹ. Họ đợi bên
giường mẹ sau đó, chắc chắn rằng mẹ sẽ không qua khỏi vào buổi tối hôm đó. Khoảng
nửa đêm dường như mẹ tỉnh lại nhưng mẹ vẫn hoàn toàn bất lực. Trong nhiều ngày,
mẹ như bị treo lơ lửng giữa sự sống và cái chết, cứ chìm trong cơn mê. Các sơ
liên tục cầu nguyện và túc trực bên mẹ.
Một buổi tối nọ, hai tập sinh, Mary Incarnation và Mary
Felix, đến trực ca đêm.
“Chúng ta cần mẹ --- Em sẽ hiến dâng mạng sống của mình
cho mẹ,” Sơ Mary Felix lặng lẽ nói.
Người bạn đồng hành của sơ không nói gì. Đó không phải là
lời nói cần hiểu theo nghĩa đen. Tuy nhiên, sơ nhận thấy, Sơ Mary Felix có vẻ rất
chủ tâm trong ý định của mình trong suốt ca trực của họ, đêm đó thật không bình
yên.
Sáng hôm sau, sau khi nghỉ ngơi, hai tập sinh đi làm như
thường lệ. Sơ Mary Incarnation đầy hoài nghi và hơi ngạc nhiên khi Sơ Mary
Felix khỏe mạnh xin đi ngủ vào buổi chiều, nói rằng sơ bị đau đầu và đau họng.
Ngày hôm sau, khi Sơ Mary Felix dường như thực sự ốm vì sốt cao, Sơ Mary
Incarnation cảm thấy rằng mọi thứ đang vượt quá tầm tay. Sơ gặp Mẹ Bề trên và kể
lại toàn bộ câu chuyện.
Mẹ Bề trên ngạc nhiên nhìn sơ tập sinh trong giây lát rồi
nói, “Đừng bận tâm, không có gì đâu; bác sĩ nói không có gì nguy hiểm”.
Vào đêm thứ ba, các sơ vội vã gọi vị tuyên úy đến xức dầu
cho Sơ Mary Felix. Hoàn toàn tỉnh táo, sơ vui tươi lập lại lời khấn và chìm vào
im lặng. Khi bác sĩ vẫn còn ở bên giường bệnh nhân, sơ đã ra đi vào lúc một hoặc
hai giờ sáng hôm ấy.
Cộng đoàn đau buồn vì mất mát đột ngột này. Sơ Mary
Incarnation choáng váng. Chuyện xảy ra dường như là một giấc mơ khi Mẹ
Euphrasie trở nên khỏe hơn vào buổi sáng.
Một trong những y tá của mẹ đi ra báo tin với cộng đoàn.
“Mẹ khá hơn nhiều,” sơ y tá nói. “Mẹ đột ngột ngồi dậy
như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ. Mẹ rất ngạc nhiên khi thấy chúng em đang ở
bên mẹ; mẹ nghĩ rằng mẹ vừa trở về sau một cuộc hành trình dài. Mẹ liên tục nhặt
những chiếc gối của mình lên và nói "Hãy để ý hành lý của mẹ! Hãy để ý đến
túi xách của mẹ! "Và sau đó mẹ nói,"Vì sao các con lại để mẹ đợi quá
lâu trong phòng khách? Tại sao các con không vào giúp mẹ? ”
"Lời cầu nguyện đã được nhậm lời." một người
nào đó nói.
Những người khác nói: “Chúa đã đón nhận sự hy sinh của Sơ
Mary Felix. Nhưng hầu hết họ không biết phải kể toàn bộ sự việc như thế nào.
Ngày hôm sau, Mẹ Euphrasie tỉnh táo và hoàn toàn minh mẫn.
Họ kể cho mẹ nghe những chi tiết trần trụi về cái chết của Sơ Mary Felix. Mẹ sốc
và đau buồn. Mẹ xin giấy bút để viết thư.
"Tội nghiệp cho gia đình của sơ ấy!" mẹ nói,
"và sơ ấy còn rất trẻ! Và chị gái của sơ ấy! Mẹ phải viết thư ngay lập tức
cho Sơ Mary Philip ở Deal; Sơ ấy sẽ rất buồn, rất sốc khi mất em gái một cách đột
ngột như vậy ”.
Không mấy khó khăn, Mẹ Euphrasie đã viết lá thư mà không
cần sự trợ giúp; lá thư ngắn gọn nhưng chứa đầy sự đồng cảm nồng ấm nhất.
Biên
soạn bản tiếng Anh: Sr. Mary Philippa Reed - RNDM
Dịch
thuật: Sr. Agata Phượng Linh - RNDM