Một ngày nọ, một người lạ gọi đến Christchurch với một
món quà.
“Tôi định tặng món
quà này cho trường học,” anh ấy nói, “nhưng bây giờ tôi muốn tặng nó cho các
sơ, vì các sơ đang gặp khó khăn. Tôi thật sự gặp may trong lãnh vực vàng ...
Tôi muốn làm điều đó cho Ngài, ” và anh chỉ vào cây thánh giá của Mẹ Gabriel. Mẹ
mở gói quà và thấy có 1.000 bảng Anh.
Một ngày khác, các sơ vô cùng ngạc nhiên nhận một món quà
là một mảnh đất giá trị từ một người đàn ông không quen biết.
Khi khoản nợ đã dần vơi, Mẹ Euphrasie cảm thấy có thể trở
lại Nhà Mẹ, nhưng có một điều quan trọng khác mẹ muốn thực hiện trước khi đi: mẹ
mời các Mẹ Bề trên và mẹ phụ tá chính của mình vào một nhà nguyện nhỏ để thảo
luận về tình trạng tinh thần và vật chất của sứ mạng tại Tân Tây Lan, và chia sẻ
ý tưởng mang lại lợi ích cho tất cả các cộng đoàn ở Tân Tây Lan. Đó là một khoảng
thời gian hạnh phúc đối với họ, mặc dù họ rất buồn khi nghĩ đến việc mẹ sắp rời
xa.
“Mẹ sẽ thăm
Ashburton and Napier một lần nữa trước khi đi,” mẹ nói. “Gần đây mẹ chưa gặp
các sơ. Có thể đây là lần cuối mẹ gặp các con.”
Từ Wellington Mẹ Euphrasie và Mẹ Gabriel lên xe khởi hành
chuyến viếng thăm cuối cùng đến Napier, cách chừng 150 dặm. Đó là một cuộc hành
trình dài hai ngày mệt mỏi qua các con đường ngoằn ngoèo, vắng vẻ, nhưng dễ chịu
hơn so với đường biển. Thời gian không còn nhiều và Mẹ Euphrasie phải đến
Auckland để kịp chuyến tàu. Chỉ sau hai ngày ở Napier, các vị khách đã nói lời
chia tay đầy buồn bã và lên đường đến Wellington bằng xe công cộng Cobb và Co.
Đó là một chiếc xe rất không thoải mái, bánh xe rất lớn để
có thể vượt qua các con suối cạn trên những đoạn đường xấu. Có một khung sắt giữ
tấm rèm da để che nắng che mưa, nhưng không cản được bụi. Hôm đó xe chật ních
hành khách từ trong ra ngoài. Trên đường, hai sơ thầm thỉ cầu nguyện và ngủ gật.
Mặc dù phong cảnh rất hoang sơ và đẹp, nhưng các sơ không thể nhìn ngắm vì quá
căng thẳng. Trải dài trên hàng chục cây số, con đường hẹp cắt xuyên qua một sườn
đồi dốc. Một bên là vách đá sừng sững, bên kia là dốc đứng rơi xuống lòng sông đầy
đá bên dưới.
Khoảng giữa trưa, họ băng qua một cây cầu hẹp. Có vẻ như
cây cầu đang treo lơ lửng trên sông. Chiếc xe rẽ vào một khúc cua và giật nảy
trên con đường gồ ghề. Cú va chạm bất ngờ khiến mọi người văng khỏi ghế. Trước
khi họ kịp kêu lên, chiếc xe đã lăn sang một bên, kéo lê trên mặt đất vài thước.
Hành khách hoảng sợ và la hét kêu cứu, họ đè lên nhau bên trong xe tối om. Bên
ngoài có tiếng la hét, tấm che bằng da phía trên cửa sổ mở toang.
“Mọi người có sao không? Có ai bị thương không? ” ai đó
lo lắng hỏi. “Ồ, đừng, đừng! Hãy cẩn thận!" một phụ nữ kêu lên.
"Có ai đó bị thương!" một người khác kêu lên,
không dám di chuyển trong mớ rối hành khách. Một khuôn mặt có râu bước vào qua
cửa sổ.
"Bà có thể ra ngoài được không?" ông ta hỏi. “Vậy
thì cứ ở đó đi. Ráng cố gắng, chúng tôi sẽ giúp đưa bà ra ngoài.”
Mẹ Euphrasie nằm bẹp im lìm trong góc. Khi Mẹ Gabriel cố
gắng đánh thức Mẹ Euphrasie, chiếc xe bắt đầu di chuyển. Khi nó nhấc lên cao
hơn, mẹ cố gắng đứng vững và nắm lấy Mẹ Euphrasie. Chiếc xe lảo đảo đứng thẳng
lên và cánh cửa được kéo ra. Một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay Mẹ Gabriel một
cách vững chắc và giúp mẹ ra khỏi xe.
"Bà ấy chết rồi!" ai đó kêu lên, và những tiếng
nói lắp bắp ngừng lại. Hai người đàn ông âm thầm giúp Mẹ Gabriel nâng Mẹ
Euphrasie lên và khiêng mẹ vào lề đường. Họ nhẹ nhàng đặt mẹ trên bãi cỏ. Khăn
voan trắng cứng của mẹ bị nghiền nát và tấm khăn trùm đầu đẫm máu. "Mẹ! Mẹ!"
Mẹ Gabriel gọi một cách tuyệt vọng. Mẹ ấy run lên vì sốc và không thể cảm nhận
được mạch của Mẹ Euphrasie.
“Bà ấy thở,” một người đàn ông thì thầm. "Tốt hơn hết
hãy cố gắng cầm máu trước."
Mẹ Gabriel vụng về tháo chiếc khăn voan của Mẹ Euphrasie
ra. Đầu của mẹ đầy máu. Mẹ Gabriel nhanh chóng ấn chiếc khăn tay của mình lên vết
thương chảy nhiều máu. Ngay lập tức máu trào ra qua lớp vải. Ai đó đưa mẹ một
chiếc khăn nhỏ được vò trong nước lạnh và mẹ ấn nó xuống trên chiếc khăn tay. Mẹ
không dám nhấc chiếc khăn lên để xem máu đã cầm hay chưa. Quá tập trung, mẹ hầu
như không biết điều gì đang xảy ra xung quanh.
Người lái xe và trợ lý của anh ta cố gắng trấn an những
con ngựa đang hoảng sợ. Chúng vẫn đang lao tới, mép sùi đầy bọt. Chiếc xe ngựa,
giờ chỉ còn một bánh ở phía sau, bị xé toạc khỏi thân xe. Một số đàn ông lặng lẽ
tháo dỡ mọi thứ ra khỏi xe và để nó nằm chênh vênh ở đuôi xe trên hai bánh còn
lại.
"Đó là do cái bánh xe!" một trong những hành
khách bên ngoài quả quyết. Ông ta muốn nói và liên tục lặp lại câu chuyện của
mình cách thái quá: “Nó bị rớt ra --- tôi đã tận mắt nhìn thấy nó, cái bánh xe
--- nó bị rớt ra --- nó lăn ra và chiếc xe bị lật --- nó lăn tới bờ sông và đi
xuống con lạch. Mọi người có thấy không--- nó ở đằng kia kìa --- cái bánh xe!
Nó lăn nhanh đến nỗi nó nhảy xuống nước và bây giờ nó đã qua bờ bên kia! Nhìn
qua bờ bên kia kìa! ”
Mắt họ nhìn theo tay của ông ta. Hai tay của ông bị trầy
xước nhiều, quần áo và khuôn mặt thì đầy đất sét.
Mấy con ngựa đang dần bình tĩnh lại. Chúng đứng run rẩy,
khịt mũi, mắt mở to, những giọng nói nhẹ nhàng và những bàn tay dịu dàng đang
trấn an chúng. Phần lớn các hành lý vương vãi đang được gom lại thành một đống
bên đường.
Khi đang quỳ bên cạnh Mẹ Euphrasie, Mẹ Gabriel nhận thấy
Mẹ Euphrasie chớp mắt và mở ra. Mẹ hít một hơi thật sâu và rên rỉ.
“Mẹ hãy nằm yên, nằm yên,” Mẹ Gabriel thì thầm.
"Rồi chúng ta sẽ ra sao?" có người hỏi. Người
đánh xe đến trấn an họ.
“Nguyên nhân là do trục xe bị gãy,” ông nói. "Tình
trạng có thể xấu hơn rất nhiều. Mọi người nhận ra điều đó. Đoạn đường này, tuy
gồ ghề, nhưng vẫn tốt hơn hết; nếu nó dốc và hẹp như những đoạn đường khác, có
lẽ chúng ta đã bị rơi xuống hẻm núi đá bên dưới kia rồi.
"Chúng ta phải đợi một chiếc xe khác," người
lái xe nói thêm. “Jack sẽ cưỡi ngựa đến thông báo cho Công ty. Có một túp lều
trống không xa đây mấy, chúng ta có thể trú ở đó, và cũng có một trang trại ở
xa hơn một chút."
Mọi người bận rộn lấy hành lý của mình. Hai người đàn ông
làm ngay một chiếc cáng dã chiến và cẩn thận khiêng Mẹ Euphrasie đến trang trại.
Tối hôm đó, có một chiếc xe đến từ Wellington, nhưng không có hy vọng đưa Mẹ
Euphrasie đi cùng. Vợ của người chủ trang trại dọn giường cho mẹ và lấy một bộ
khăn trải giường sạch sẽ từ cái kho nhỏ của bà. Ở vùng này không có một bác sĩ
nào. Suốt đêm hôm đó, Mẹ Gabriel ngồi cầu nguyện bên cạnh Mẹ Euphrasie, chờ mẹ
trút hơi thở cuối cùng.
Đến sáng, người chủ trang trại và bà vợ rất ngạc nhiên
khi thấy bệnh nhân vẫn còn sống. Ngày hôm đó và ngày hôm sau, công ty vận chuyển
đã gọi đến trang trại để kiểm tra tình trạng của mẹ, nhưng không có cách nào để
có thể chuyển Mẹ Euphrasie một cách an toàn bằng xe. Đến ngày thứ ba, rõ ràng
là mẹ phải được điều trị càng sớm càng tốt. Người quản lý của Công ty đã gửi xe
ngựa riêng của mình đưa Mẹ Euphrasie đến ga xe lửa gần nhất, cách chừng 15 dặm.
Tại đó họ đưa mẹ lên một chiếc xe tải lên chuyến tàu chở hàng đến Wellington.
Sau tám giờ di chuyển khó khăn, mẹ được đưa đến tu viện của các nữ tu Lòng
Thương Xót, và được các sơ chăm sóc rất tận tình và chu đáo.
Nhiều ngày trôi qua, bác sĩ không còn hy vọng.
“Đây không chỉ đơn thuần là một cú sốc, mẹ bị mất nhiều
máu, và bị bầm khắp cơ thể,” bác sỹ giải thích. “Mẹ còn bị viêm phổi; có thể phải
mất một tháng mới hồi phục."
Mẹ Gabriel viết thư cho Nhà Mẹ chuẩn bị cho mọi người về
cái chết của Mẹ Tổng quyền.
Mẹ Euphrasie dường như đã có ý thức một phần. Khi tỉnh dậy,
mẹ bồn chồn và lo lắng.
Phải mất một lúc Mẹ Gabriel mới có thể nhận ra Mẹ
Euphrasie đang cố gắng nói điều gì đó. Cuối cùng, mẹ có thể nghe được các từ:
"Không thể di chuyển ... họ có biết không?"
Để làm yên lòng Mẹ Euphrasie, Mẹ Gabriel đưa cho mẹ xem bức
thư mẹ đang viết ở đầu giường.
"Mẹ có thể ...? Mẹ có thể ...?" Mẹ Euphrasie cựa
quậy, chìa tay ra lấy cây viết. Run rẩy vì cố gắng, mẹ loạng choạng nguệch ngoạc
ở cuối trang: “Tạ ơn Chúa! Mẹ đã đỡ hơn một chút. Mẹ Jude thế nào? Mẹ Maria
Thánh Tâm Chúa Giêsu ra sao? Hiệp thông với những hy sinh trong Đức Kitô. ”
Mẹ gần như không thể ký tên của mình và mệt rũ trở lại.
Sau đó, mẹ tỉnh lại và xin được Rước Lễ. Bác sĩ đồng ý với điều kiện là mẹ
không cố gắng ra khỏi giường.
Đức Cha Redwood gọi điện cho mẹ vài lần.
“Mẹ có vẻ khỏe hơn,” một ngày kia bác sỹ nói với Mẹ
Gabriel. "Mẹ Euphrasie sẽ sớm hồi phục thôi, rồi mẹ sẽ thấy!"
Biên
soạn bản tiếng Anh: Sr. Mary Philippa Reed - RNDM
Dịch
thuật: Sr. Agata Phượng Linh - RNDM