Tôi nằm đó giữa nhà thờ. Hai bên người
đi qua, thoáng dừng đôi chút trước di ảnh tôi rồi lặng lẽ tiếp bước.
Bây giờ tôi mới hiểu, cuộc sống của họ cũng nặng nề và ngắn ngủi biết
bao. Điều đáng tiếc là họ không hề biết gì về điều đó.
Trên tòa giảng, cha xứ đang kể chuyện đời
tôi. Sự ra đi của tôi để lại một nỗi bất ngờ, một khoảng trống đau thương trong
tâm hồn những người thân yêu. Nhiều người tỏ lòng tiếc thương, nhưng cũng không
thiếu sự xã giao vô cảm.
Thánh lễ kết thúc, đám đông đưa tôi
ra huyệt mộ. Giây phút cuối cùng trên dương gian của đời tôi khép lại, khi những
lời kinh nguyện được cất lên và cỗ quan tài từ từ chìm vào trong lòng đất.
Tôi vẫn đứng bên mộ đó, hồi tưởng lại từng giai đoạn của cuộc đời. Trong
khi mọi người vội vã về nhà, về với những bộn bề lo toan của cuộc sống, những ước
mơ và hoài bão không thôi…
Một năm sau tôi trở lại nơi tôi đã từng
sống. Những khoảng trống đau thương tôi để lại đã được lấp đầy. Ký ức về tôi vẫn
sống trong tim gia đình, bạn bè… nhưng họ ít nghĩ về tôi hơn.
Giờ thì những người khác đã trở nên quan trọng hơn trong đời họ. Và phải
thế thôi, vì cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Mọi thứ đều có người thay thế…
Ba mươi năm sau tôi trở lại. Ngoài một vài bức ảnh mờ nhạt trong album
và dòng chữ khắc trên mộ, chẳng có gì còn lại về tôi. Không còn cả những kí ức
nơi bạn bè, vì chẳng còn ai sống nữa.
Tôi cố tìm những gì còn sót lại. Ánh mắt tôi dừng lại nơi một chút bụi
trong quan tài, lòng nghĩ về đời mình thuở trước: Lo toan và niềm vui, thực tế
và mộng mơ, vinh quang và tủi nhục… Những gì đã làm nên đời tôi? Tất cả như gió
cuốn trôi vào mênh mông đất trời.
Chỉ còn lại một chút bụi, như dấu chứng
đã từng có tôi trên đời. Tôi chăm chăm nhìn chút bụi đó, chợt nhận ra nó đã từng
là một hình hài, một khối nặng nề của cái tôi hiện hữu, đã từng đè, từng ép, từng
nén "tôi của vĩnh cửu" đến ngộp thở giữa đời.
Còn đó giữa hư vô một chút bụi mong manh... nhẹ tênh, mênh mang và êm dịu.
LM Giuse Nguyễn Đức Thịnh
GX Hà Tiên