Khoảng thời gian lãng đãng giữa đông chưa
về mà thu đã vội đi, để lại cho nhân gian vạn vật sự hụt hẫng với muôn vàn nỗi
nhớ. Tháng của hai con số một tuyệt hảo, như sự kết nối linh thiêng giữa người
sống và kẻ qua đời. Những ngọn gió bấc phương nam không ồn ào dữ dội nhưng
thoang thoảng ru dịu cỏ cây muôn loài. Trong làn sương dày đặc mỗi sớm mai, bên
ánh nắng tinh nghịch long lanh trên làn nước lũ đổ về và từng chiều tà dưới
không gian những cánh cò tìm về tổ ấm, con người vùng này dễ dàng chiêm nghiệm
thân phận mong manh của mình, thấm thía hơn câu thơ của thầy Nguyễn Khắc Dương
trong "hạt bụi": "Mai sau cát bụi hoàn nguyên thể, nguyện lót
êm chân khách vỉa hè".
Đơn giản thế thôi! Bởi ta sinh ra là để chết,
cuộc đời này chỉ là một chuyến đi hữu hạn tiến về vĩnh cửu. Vui có, buồn có,
giàu sang và nghèo khó, vinh quang cùng tủi nhục, tất cả là tạm bợ, là phù du
trong chốc lát mà thôi.
Tháng của hai con số một se sắt hanh hao
nhưng không ngập ngừng chao nghiêng mà vững vàng thẳng đứng như dáng người liêm
chính. Đứng thẳng làm người nhưng luôn khiêm tốn bởi biết rằng ta chỉ là hạt bụi,
ý thức rằng có lung linh lộng lẫy đến mấy rồi đời người cũng sẽ qua đi như mây
trên đỉnh núi. Ngay cả mặt trời mùa này cũng vội vàng hối hả vào đêm để dành sự
tĩnh mịch cho người sống chiêm nghiệm, dành cơ hội cho "người chết nối
linh thiêng vào đời", cũng như dành thời gian nhiều hơn cho nỗi nhớ.
Nhớ những người thân yêu bạn bè đã ra đi
trước, những người như vừa mới cùng ta cười vui, giận hờn. Nhớ những chuyến ghé
thăm nơi xứ lạ quê người, chỉ một lần hàn huyên tâm sự cười đùa thoả thích rồi
chẳng biết khi nào gặp lại. Nhớ đến cha đến mẹ với tuổi già hiện rõ qua làn tóc
trắng, trên nét da nhăn, sức khoẻ không yếu đi theo tháng năm nữa mà là yếu đi
theo từng ngày một. Nhớ đến đêm qua mẹ gọi điện vui vẻ khoe rằng mẹ vừa ra bác
sĩ để làm lại hàm răng, bảo rằng cứ mỗi khi sinh một đứa con thì mẹ lại bị rụng
một hoặc hai cái răng. Nước mắt nghẹn ngào trong nỗi nhớ.
Tháng Mười Một, tháng nhớ đến những người
đã qua đời, tháng của đền ơn đáp nghĩa, thảo kính cha mẹ. Muốn cho ai đó không
chết, hãy luôn nhớ đến họ.
Lm. Phêrô Nguyễn Đức Thắng
Nguồn: Mai Khôi