Cậu
trai năm nay 15 tuổi, cái
tuổi trổ mã dậy thì tràn đầy nhựa sống,
tụ tập bạn bè, tung tăng bay nhảy… nhưng với em thì ngược lại. Đã nhiều năm nay em chỉ biết cúi mặt tương giao với chiếc smartphone. Khi bố mẹ nhận ra sự bất thường
nghiêm trọng của con mình, họ tước điện
thoại cách thô lỗ trên tay em. Một
vài tiếng sau cả nhà chết ngất khi thấy em treo cổ bằng cái khăn
quàng học trò.
Chuyện
mới xảy ra nơi xứ cũ tôi đã mục vụ mấy năm
trước. Em là một trong rất nhiều “con
nghiện điện thoại” mà tôi chứng
kiến ở các nơi mình đã đến. Thật đáng
buồn là vùng quê ngày càng nhiều các em nghiện
thứ này. Nơi sông nước ruộng đồng mênh mông thỏa sức bay nhảy. Nhưng thiên nhiên kỳ diệu vĩ đại đó không
đủ sức hấp dẫn các em bằng những sản phẩm nhân
tạo, cái có thể thỏa mãn tính hiếu kỳ, hiếu thắng của những tâm hồn
ngây ngô bước chập chững vào đời.
Lý
giải cho tình trạng trẻ em nghiện Smartphone
thì cả một khoa tâm sinh lý vào cuộc. Tôi thì dựa trên kinh nghiệm thực tế, thấy đây là “trách nhiệm của phụ
huynh”: Sinh ít con nên chiều chuộng, tâm lý mình nghèo
sợ con thua thiệt bạn bè, hay quá bận rộn công
việc và sự kiện nên trao con cho điện thoại trông coi dùm…
Cậu
thanh niên 25 tuổi gần nơi tôi ở, khoảng 1 năm
nay đã “bỏ mọi sự mà theo Game”. Nửa đêm
cả xóm hoảng hốt vì tiếng la thất
thanh của cậu, bởi lúc đó cậu đang
cao trào và nhập hồn vào nhân vật trên Game.
Góp ý với phụ huynh là muốn cứu cậu cứ đuổi ra khỏi nhà, không ai nấu cơm cho ăn… để đói và
thiếu thốn phải tự làm mà mưu sinh.
Nhưng cả nhà bạc nhược không ai dám
làm điều đó. Sẽ có ngày người thân hóa nhân
vật phản diện trên game, và lãnh những nhát dao của “người anh hùng ảo tưởng”.
Chiều con cách mê muội của phần đông phụ huynh hiện nay thật đáng báo động. Xã hội
vô thần thụ hưởng, “chỉ có ta và nòi giống nhà ta” là trên hết.
Sinh một hai đứa con rồi quy
chiếu tất cả vinh quang và danh dự dòng họ về nó. Đứa trẻ chưa ra đời
thì bố mẹ đã quần quật cày đủ cách để
nó có miếng đất hay tài khoản ngân
hàng làm của hồi môn. Cả dòng họ hướng trọn
tâm hồn về nó. Đứa trẻ chỉ biết nhận mà không biết cho đi sẽ trở nên ích kỷ. Lỗi không phải ở nó mà ở “hệ thống”.
Cũng
phải công nhận một phần tại cái con Covid. Những
ngày dịch bệnh chôn chân trong nhà, niềm vui
đặt trọn vào Smartphone. Không còn được đến trường, thầy cô bạn bè, lớp học sân trường… đã hóa
thành thiết bị công nghệ. Tuổi trẻ là cây non, uốn sao dáng vậy. Khi đã thành hình thành dạng, muốn sửa không dễ chút
nào.
Yêu
cực đoan và ghét tàn bạo (đánh đập con trẻ đến
chết, đóng đinh vào đầu, chọi con xuống sông…), có chăng những phụ huynh trẻ ngày nay cũng là nạn nhân của cái thời “mỗi gia đình chỉ một con”, và “con
tôi là tất cả”! Lợi đâu không thấy,
chứ nước mắt rơi vì con cái nghiện ngập,
tự kỷ, thiếu nhân cách… đang đày đọa biết bao gia đình
trong xã hội này.
Giáo xứ Hà Tiên - Giáo phận Long Xuyên