Ẩn chứa trong ánh mắt sắc lạnh ma mị, là sự
tuyệt vọng khổ đau đến tột cùng. Mọi người ở khu điều dưỡng đã quen với ánh mắt
đó của người đàn bà điên. Chị không có tên, cái xác vô hồn cứ theo năm tháng
tàn lụi dần.
Mọi nỗ lực cứu chữa đều vô vọng, cho tới một
ngày ánh bình minh bừng sáng, đem cuộc sống, tình yêu trở lại cho
người đàn bà.
Buổi ấy cũng như thường ngày, người điên tay
ôm con búp bê, tròng mắt hoang dại, miệng lảm nhảm đang đắm chìm vào cái thế
giới ma mị, kì bí của mình.
Đúng lúc ấy có tia sáng bừng lên, rồi điều kì
diệu tràn đến, còn gì tuyệt vời hơn khi một con người , được trở lại với thân
xác của mình.
Đám trẻ mồ côi trong khu điều dưỡng, được các
cô bảo mẫu dẫn đi chơi. Khi qua chỗ người điên, có bé trai trạc ba bốn tuổi với
đôi mắt to tròn đáng yêu. Bé lao đến ôm lấy người đàn bà, miệng luôn gọi mẹ mẹ.
"Các bé quen gọi các cô bảo mẫu là mẹ
". Tiếng gọi mẹ của bé mạnh hơn gấp trăm ngàn lần thế lực của bóng đêm,
xua tan đi tăm tối đau thương.
Người đàn bà điên khẽ rùng mình cúi xuống. Cậu
bé lại nũng nịu: mẹ mẹ bế..
Không gian như ngưng thở, ánh sáng khẽ lay
động rơi nhẹ xuống khóe mắt người đàn bà, ngưng đọng lại thành dòng lệ trong
vắt, tinh khiết, thẫm đẫm tình yêu.
Người điên bế cậu bé lên, đặt những nụ hôn cháy bỏng
vào vầng sáng thiên thần.
Chị khẽ kêu lên : ôi ! Tiếng gọi Mẹ, tiếng gọi
đẹp nhất của con người.
*****
Thời gian gấp gáp trôi để lại mùa đông lạnh
giá phía sau, người đàn bà điên đã hoàn toàn trở lại bình thường
Chị ôm cậu con trai âu yếm: “con à, trái tim của mẹ,
mẹ đã để mất anh trai con. Nỗi đau khủng khiếp làm mẹ hóa điên, may thay cuộc
đời đã gửi tặng con cho mẹ. Giờ sức khỏe của mẹ đã ổn, mẹ phải đưa con về nhà,
trở lại với cuộc sống con trai à.”
Nghe nguyện vọng của người đàn bà, mọi người
đều khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc.
Ông giám đốc khu điều dưỡng hồ hởi, thân mật :
“hạnh phúc của mỗi người là của mọi người, mỗi bệnh nhân, mỗi
cháu bé được trở lại với cuộc sống, là món quà, niềm vui vô bờ của chúng tôi.
Chúng tôi sẽ tạo mọi điều kiện cho hai mẹ con....chúc những năm tháng tốt đẹp ở
phía trước.”
Nước mắt, nước mắt những giọt lệ yêu thương
hạnh phúc, đọng trên khóe mắt mọi người.
Người mẹ bồng con lên, cúi chào cái khung cảnh
ảm đạm lần cuối, trở lại với cuộc sống. Nơi chứa đựng cả hạnh phúc lẫn thương
đau, nơi mà con người luôn mong muốn, hướng đến những điều tốt đẹp.
Phạm Hải
Nguồn:
Văn Chương Miền Nam