Trong thánh vịnh, Thiên Chúa cư xử theo những
cách mà Ngài không được phép cư xử trong thần học.
Câu nói này của cố thần học gia Sebastian Moore nên được nêu bật trong thời đại
mà ngày càng ít người muốn dùng thánh vịnh để cầu nguyện, vì họ cảm thấy bị xúc
phạm với nhiều điều thỉnh thoảng họ gặp phải trong thánh vịnh. Ngày càng có nhiều
người phản đối dùng thánh vịnh như một cách cầu nguyện (hoặc họ muốn thanh lọc
thánh vịnh), vì các thánh vịnh nói về giết người, báo thù, thịnh nộ, bạo lực,
gây chiến và trọng nam khinh nữ.
Một số người nói làm sao họ có thể cầu nguyện với những lời đầy hận
thù, thịnh nộ, bạo lực, nói về vinh quang của chiến tranh, về tiêu diệt kẻ thù
nhân danh Thiên Chúa? Một số khác thì phản đối tính trọng nam khinh nữ trong
các thánh vịnh, khi thần thánh là nam và người nam được tôn sùng quá đáng. Số
khác lại thấy khó chịu về mặt thẩm mỹ. Họ phản đối: “Đây là những vần thơ dở!”
Có lẽ các thánh vịnh không phải là thi ca tuyệt mỹ và chắc chắn là
thoang thoảng có bạo lực, chiến tranh, thù hận, mong muốn báo thù, tất cả đều
nhân danh Thiên Chúa. Phải thừa nhận, nó cũng có tính chất trọng nam khinh nữ.
Nhưng những điều này làm cho thánh vịnh có một cách diễn đạt xấu để cầu nguyện
sao? Tôi xin phép được đưa ra một vài điểm ngược lại.
Một trong những định nghĩa kinh điển về cầu nguyện là “nâng tâm trí và
tâm hồn lên cùng Thiên Chúa”. Đơn giản, rõ ràng, chính xác. Tôi cho rằng vấn đề
thật sự, chính là những lúc cầu nguyện, chúng ta hiếm khi thực sự làm vậy. Thay
vì dâng lên Thiên Chúa những gì thực sự ở trong tâm trí và tâm hồn, thì chúng
ta lại có khuynh hướng xem Thiên Chúa là người mà chúng ta cần giấu diếm chân
tướng sự thật của những suy nghĩ và cảm giác trong mình. Thay vì dốc trọn tâm
trí và tâm hồn, chúng ta lại thưa với Chúa những gì chúng ta nghĩ là Ngài muốn
nghe, những gì không phải là suy nghĩ muốn giết người, khao khát báo thù hay sự
thất vọng về Thiên Chúa.
Nhưng, bày tỏ những cảm giác đó mới là điều quan trọng. Điều khiến cho
các thánh vịnh đặc biệt thích hợp cho việc cầu nguyện, chính là vì các thánh vịnh
không giấu diếm sự thật với Thiên Chúa, mà lại bày tỏ toàn bộ cảm giác thực sự
của con người chúng ta. Thánh vịnh là tiếng nói thành thật về những gì đang diễn
ra trong tâm trí và tâm hồn chúng ta.
Đôi khi chúng ta cảm thấy tốt đẹp và bộc phát muốn nói ra những lời tôn
vinh và cảm tạ, thì thánh vịnh cho chúng ta những lời đó. Những lời này nói về
sự tốt lành của Thiên Chúa trong mọi sự, là tình yêu, tình bạn, đức tin, sức khỏe,
thức ăn, rượu, và vui hưởng. Nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng cảm nhận
như thế. Cuộc sống có những lúc cô đơn, lạnh lẽo, thất vọng, cay đắng âm ỉ hoặc
bạo phát. Các thánh vịnh cho chúng ta lời thành thật để có thể mở lòng về những
cảm giác âm ỉ này với Thiên Chúa. Cũng vậy, có những lúc chúng ta cảm thấy mình
bất xứng, không xứng với sự tin tưởng và yêu thương mình được ban cho. Và thánh
vịnh cũng cho chúng ta lời để nói ra, xin Thiên Chúa thương xót và làm mềm trái
tim chúng ta, rửa sạch chúng ta và cho chúng ta một khởi đầu mới.
Cũng vậy, có những lúc chúng ta cảm thấy thất vọng cay đắng với Thiên
Chúa, và cần cách để bày tỏ. Thánh vịnh cho chúng ta lời để nói ra (“Vì sao
Ngài im lặng?”, “Vì sao Ngài quá xa con?”), cho chúng ta ý thức Thiên Chúa
không sợ những giận dữ, cay đắng của chúng ta, mà như người cha người mẹ đầy
yêu thương, Ngài chỉ muốn chúng ta đến và kể với Ngài những chuyện này. Các
thánh vịnh là những phương tiện đầy ơn ích cho việc cầu nguyện, vì chúng nâng
lên những suy nghĩ và cảm giác khác nhau của chúng ta lên Thiên Chúa.
Tuy nhiên, có những lý do làm chúng ta thấy khó khăn với thánh vịnh.
Trước hết, thời đại chúng ta thường gạt bỏ ẩn dụ và thích hiểu theo nghĩa đen,
một vài hình ảnh trong thánh vịnh lại chướng tai gai mắt. Thứ hai, chúng ta có
khuynh hướng chối bỏ cảm thức thực sự của mình. Thật khó để thừa nhận những cảm
giác mà đôi khi chúng ta đều có, là tự đại, ám ảnh tình dục, ghen tương, cay đắng,
hoang tưởng, muốn giết người, thất vọng với Thiên Chúa, hoài nghi trong đức
tin. Những lời cầu nguyện của chúng ta quá thường đi ngược lại những suy nghĩ
và cảm giác thật của mình. Chúng ta cầu nguyện những điều mà chúng ta nghĩ là
Thiên Chúa muốn nghe. Thánh vịnh thì trung thực hơn.
Cầu nguyện với sự trung thực tuyệt đối là một thách thức. Tác giả
Kathleen Norris nói như sau: “Nếu cầu nguyện đều đặn, thì không thể nào cầu
nguyện cho chuẩn được. Đâu phải lúc nào chúng ta cũng ngồi thẳng thớm, càng
không thể lúc nào chúng ta cũng có những suy nghĩ thánh thiện. Khi cầu nguyện,
chúng ta đâu thể lúc nào cũng mặc bộ đồ đẹp nhất, thường là mặc những bộ đồ đủ
sạch sẽ. Chúng ta đọc quyển sách chúc tụng của Kinh Thánh thông qua mọi tâm trạng
và tình trạng cuộc sống. Những lúc thấy thảm thê tột độ, chúng ta vẫn hát. Ngạc
nhiên thay, thánh vịnh lại không phủ nhận những cảm giác thật của ta, mà lại
cho chúng ta được phản chiếu nó, ngay trước mặt Thiên Chúa và mọi người.” Những
câu cách ngôn tạo cảm giác tốt đẹp thể hiện cảm giác chúng ta nên có, chúng
không thể nào thay thế được tính thực tế đời thực của các thánh vịnh bày tỏ những
cảm giác thật mà đôi khi chúng ta có. Bất kỳ ai nâng tâm trí và tâm hồn lên
Thiên Chúa mà không bao giờ nói đến những cảm giác cay đắng, ghen tương, thù hận,
ghét bỏ, và chiến tranh, thì nên làm người soạn những câu bắt tai để viết thiệp,
chứ đừng đi làm cố vấn tâm linh cho bất kỳ ai.
Ronald Rolheiser,
2024-02-12
J.B. Thái Hòa dịch