Cựu thủ môn
Andres Gimenes, người Paraguay đang học năm cuối tại chủng viện Mẹ Đấng Cứu Thế
ở Fribourg. Qua câu chuyện của cựu cầu thủ bóng đá, mọi người có thể khám phá
tình yêu Chúa của Andres Gimenes qua hành động tha thứ cho cha mẹ mình.
Andres Gimenes sinh năm
1992, là con út trong gia đình Công giáo có 5 người con. Theo như thầy Andres
mô tả, gia đình thầy là một gia đình Công giáo truyền thống, mọi người rất yêu
thương nhau, nhưng rồi vì một lý do nào đó mà thầy không biết cha mẹ chia tay
nhau, hai người chị theo mẹ, thầy và hai anh ở với ông bà ngoại. Gia đình hoàn
toàn tan nát.
Khi lên 10 tuổi, Andres bắt đầu cảm nhận sự cô đơn mặc dù được
ông bà chăm sóc tận tình. Lên 16 tuổi, Andres bắt đầu đặt ra những câu hỏi hiện
sinh: “Tại sao phải sống thế này thế kia nếu cuối cùng người ta phải chết? Tôi
không thực sự tìm được ý nghĩa cho cuộc sống”.
Một ngày kia, Andres được mời tham dự một giải bóng đá. Tại đó
mọi người phát hiện tài năng của Andres và quyết định gửi Andres đến các nước
khác để học hỏi. Nhưng điều kiện để được đi là phải có phép của người cha. Đi
tìm người cha đã 11 năm không gặp là điều khó với Andres mặc dù dành cả một
tháng cho việc này. Sự kiện này đã làm cho Andres nổi loạn và hận cha mình bởi
vì chính lúc cần ông thì ông lại không có mặt.
Sau đó Andres chơi cho một câu lạc bộ. Với bóng đá, những trận
đấu, người hâm mộ làm cho Andres vui hơn. Nhưng rồi niềm vui cũng không kéo
dài, Andres lại bắt đầu đặt câu hỏi về sự hiện hữu.
Khi thấy người anh hạnh phúc vui tươi tham gia vào một nhóm giới
trẻ trong giáo xứ, Andres cũng muốn tham gia để có được niềm vui. Một chút tình
cờ, Andres bước vào phong trào Con đường Tân Dự tòng nhưng gặp trở ngại. Andres
nói: “Tôi đã nghe các bài giáo lý. Có điều gì đó nói với tôi, nhưng tôi không
hiểu. Bởi vì tôi thiếu những điều này trong gia đình như tình thương của cha
mẹ, đối với tôi tình yêu Chúa không tồn tại hoặc không thể chạm đến với tôi. Và
nếu một số người yêu thương tôi, đó là chỉ vì họ thấy nơi tôi một người đẹp
trai, một cầu thủ bóng đá. Chính nhờ những gì tôi làm được mà tôi mua được tình
thương. Về phần mình tôi cũng cảm thấy tôi không thể yêu thương người khác”.
Sau đó, một cặp vợ chồng của Con đường Tân Dự tòng đã hết mình
giúp đỡ mỗi khi Andres gặp vấn đề. Andres đặt câu hỏi: “Tại sao một người có
thể giúp đỡ tận tình một người xa lạ, không phải con của mình? Điều này có
nghĩa là tình yêu hiện hiện trong cuộc sống”. Từng bước, cũng như những người
khác trong cộng đoàn, Andres tái khám phá phép rửa đã lãnh nhận.
Cùng thời gian đó Andres ngày càng thành công trong lĩnh vực
bóng đá, được chọn ở những vị trí quan trọng. Đúng lúc đó, một giáo lý viên hỏi
Andres: “Bạn muốn trở thành cầu thủ, nhưng bạn có đặt câu hỏi Chúa muốn gì cho
tôi chưa?”. Andres nói: “Như thế là đã rõ, nếu Chúa ban cho tôi tài năng này,
đó là vì Người muốn tôi làm chứng cho Người trong sự thành công này. Hiểu như
thế nhưng tôi vẫn cho rằng đây không phải là điều Chúa sắp đặt cho tôi”.
Trung thành tham gia vào các hoạt động của Con đường Tân Dự
tòng, Andres đã được biến đổi. Và hai năm sau, trong một lần mời gọi định hướng
ơn gọi, Andres đã xác nhận về cuộc đời mình với những lời xác tín: “Tôi không
thể giải thích điều này như thế nào. Khi ngồi lắng nghe giáo lý, và tôi đã đứng
dậy lúc nào không biết khi linh mục mời gọi những ai sẵn sàng cho ứng viên linh
mục, tôi đã đứng dậy. Và giờ đây tôi đã là chủng sinh của Chúa”.
Đối với thầy Andres, cảm nghiệm tình yêu Chúa, trước hết là nhận
ra những sai lầm của mình. Cha nói: “Nếu Chúa ban Con Một của Người cho tôi, đó
là vì Người yêu thương tôi. Làm thế nào tôi trở thành linh mục, nếu tôi không
có khả năng yêu thương? Để chấp nhận Thiên Chúa như người Cha, tôi phải tha thứ
cho cha tôi. Tôi không thể bước vào chủng viện nếu không có sự đồng ý của cha
tôi, người mà tôi đã chối từ. Tôi không biết ông đang sống ở đâu, nhưng chưa
hết một ngày tôi đã tìm được cha tôi. Chúng tôi như những người xa lạ, nhưng có
thể tha thứ và làm cho ông không cảm thấy bị xét xử đã giúp tôi rất nhiều trong
hành trình ơn gọi”.
Đối với thầy Andres ở bênh giường bệnh của người mẹ khi bà hấp
hối cũng là một khoảnh khắc rất có ý nghĩa: “Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt
của bà dành cho tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy được yêu thương một
cách nhưng không. Ngay cả khi ngôi mộ của bà đã được đóng lại, cái nhìn này vẫn
còn in sâu trong tâm trí tôi. Ánh mắt này làm cho tôi hiểu rằng cuộc sống là
vĩnh cửu và cái chết không phải là hết. Và nhờ cái chết tôi có thể trải nghiệm
cuộc sống và thấy được ý nghĩa của nó”.
Thầy giải thích về ơn gọi linh mục của mình: “Khi đáp lời ‘xin
vâng’ với ơn gọi linh mục, tôi biết rằng tôi không đơn độc. Tôi biết ơn gọi của
tôi không thuộc về tôi. Ơn gọi này đến từ Chúa qua Giáo hội và được cộng đoàn
hỗ trợ”.
Ngọc Yến
Nguồn: VaticanNews