HÃY TIN ĐỂ ĐƯỢC SÁNG
Có những người mắt sáng
nhưng lại nhìn sự vật qua lăng kính của những tư tưởng sai lầm, do đó đã trở
thành mù. Một sự mù quáng còn trầm trọng và tai hại hơn cả cái mù nơi thể xác,
vì nó khép kín tâm hồn trước tình thương và ơn sủng của Chúa. Đó là trường hợp
của bọn Biệt phái trong đoạn Tin Mừng hôm nay.
Tin Mừng Ga 9,1-41 kể lại cho chúng
ta việc Đức Giêsu chữa lành người mù từ lúc mới sinh, và kế tiếp là cuộc tranh
luận giữa những người Pharisiêu và người mù từ lúc mới sinh nhìn thấy được.
Bởi nguyên tội, mỗi con
người chúng ta cũng đều là những người mù từ lúc mới sinh ngụp lặn trong bóng
đêm tội lỗi và sự chết, không thể nào nhận biết Thiên Chúa là Ánh Sáng, nếu
không được Ngài mở mắt tâm linh cho. Qua bí tích Rửa tội, mỗi Kitô hữu cũng đều
được trao ban ánh sáng của Tin Mừng Phục Sinh, ánh sáng của sự sống vĩnh cửu,
và trở nên con cái của Thiên Chúa, con cái của sự sáng. Ấy thế nhưng, ánh sáng
đó nơi ta sẽ lặng tắt nếu không có sự canh tân đời sống đức tin.
Tiếc thay nhiều người mắt
sáng nhưng lại tối tâm hồn. Đó là các biệt phái đầy kiêu căng đã không thể nhìn
thấy quyền năng của Chúa đang hiển thị trước mặt các ông. Đó là cha mẹ của anh
mù vì sợ hãi đã lẩn trốn sự thật, không dám nói đúng sự thật cũng đồng nghĩa
chấp nhận mình mù loà giữa đời. Người biệt phái vì lòng ghen ghét mà họ đã có
cái nhìn lệch lạc về việc làm của Chúa Giêsu. Cha mẹ anh mù vì cầu an nên thiếu
trách nhiệm với con và với người đã cứu con mình. Xem ra bệnh mù về tâm hồn có
muôn vàn nguyên nhân dẫn đến mù loà. Và xem ra bệnh mù thể xác thì ít hơn bệnh
mù về tinh thần. Bởi lẽ, mỗi một cách sống sai với lương tri con người đều được
coi là căn bệnh mù loà của tâm hồn.
Qua việc chữa lành này,
thánh Gioan muốn làm nổi bật đức tin của người mù. Bởi vì, mặc dù người mù
không thể nhìn thấy gì với đôi mắt thể lý, nhưng với đôi mắt đức tin anh ta đã
“nhìn thấy” Đức Giêsu Kitô. Trong khi đó, những người Pharisiêu tưởng là mình
sáng mắt, nhưng lại là những kẻ mù loà.
Anh mù là một người can
đảm và đầy thiện chí. Mặc dù ít học, nhưng lời lẽ của anh thật là khôn ngoan. Tâm
hồn anh luôn rộng mở để đón nhận chân lý và luôn cố gắng thực hiện những điều
tốt lành, cho dù có gặp phải những phức tạp và phiền toái. Ngoài ra anh còn có
một chút châm biến đối với những kẻ rình rập bắt lỗi anh.
Chúa Giêsu đã ban ánh
sáng cho người mù bẩm sinh. Đó là một thứ ánh sáng kép: ánh sáng của đôi mắt
thoát khỏi cảnh mù loà, ánh sáng của niềm tin đưa tâm hồn thoát ra khỏi cảnh tù
đày của tội lỗi. Như vậy, nơi người mù này, một sự biến đổi đã thực sự diễn ra.
Đôi mắt mù trở nên sáng. Tâm hồn u tối trở nên sáng nhờ tin vào Đức Giêsu Kitô,
Đấng thật là Ánh Sáng cho trần gian (Ga 1,9). Hoán cải tâm hồn là điều Giáo Hội
vẫn đang mời gọi chúng ta thực hiện, nhất là khi đại lễ Phục Sinh đang tới gần.
Sau khi người mù được
Chúa Giêsu làm cho nhìn thấy được, những người Pharisêu đã rất đỗi ngạc nhiên
tranh luận: “Làm sao mắt anh lại mở ra được như thế?”. Họ đã không nhận ra được
rằng Đức Giêsu là Đấng Thiên Sai đang hiện diện. Người mù đã nhìn thấy được là
nhờ tin vào Đức Giêsu Kitô. Vì tin nên người mù “nhìn thấy” và nhìn thấy được.
Trong khi đó, những người Pharisêu tuởng là mình nhìn thấy nhưng lại trở nên mù
vì không tin. Chúng ta không kết án những người Pharisêu.
Chúa Giêsu hay biết anh
mù đã bị trục xuất khỏi hội đường, bởi đó khi gặp anh, Ngài đã hỏi anh ta: Con
có tin vào Con Người hay không? Anh ta liền thưa: Lạy Thầy, Thầy là ai để tôi
tin vào Ngài? Chúa Giêsu nói: Con đã thấy, chính Ngài đang nói với con đây. Cõi
lòng anh lúc này được rộng mở để đón nhận chân lý. Anh nói: Lạy Chúa, con xin tin.
Anh quỳ gối trước mặt Ngài. Kể từ đó, anh bước theo Ngài và thuộc hẳn về Ngài.
Đức Giêsu đến và làm cho
anh được thấy ánh sáng. Nhưng hành động của Đức Giêsu đã tạo nên xáo trộn. Tất
cả đều bị lôi cuốn vào một cuộc tranh tụng sôi nổi. Họ đã chứng kiến phép lạ
nhưng sự việc xảy ra không đúng lúc, bởi vì là ngày Sabát. Đàng khác một số
người lại nghĩ rằng, một kẻ tội lỗi không thể làm dấu lạ! Người mù đã được sáng
mắt. Đó là sự thực hiển nhiên không thể chối cãi, nhưng không ai dám tin vào
mắt của mình. Cha mẹ của anh mù thì tìm cách thoái thác, tránh né. Anh mù thì
quả quyết rằng, Đức Giêsu là một tiên tri.
Hành trình đức tin của
anh thanh niên mù chính là khuôn mẫu cho hành trình đức tin của mỗi người chúng
ta. Anh thanh niên mù đã chiến đấu với những bóng tối vây phủ đức tin của anh.
Anh đã kiên trì và đã chiến thắng. Anh đã ra khỏi tối tăm, gặp được Chúa Kitô
nguồn ánh sáng. Đời anh từ nay tràn ngập ánh sáng niềm tin. Còn tôi, tôi đã
chiến đấu thế nào với những thế lực bóng tối đe doạ đức tin của tôi? Những bóng
tối nghi kỵ, những bóng tối thù hận, những bóng tối độc ác, những bóng tối tự
mãn kiêu căng, những bóng tối dục vọng tội lỗi.
Tốt hơn, xin hãy nhìn vào
đời sống chúng ta và tâm hồn chúng ta, để xem đâu thực sự là niềm tin của chúng
ta, là ánh sáng của Đức Giêsu Kitô trong chúng ta. Phải chăng từng ngày qua đi,
cuộc đời chúng ta cũng đang trở nên mù tối hơn? Khi xưa Đức Giêsu đã mang lại
ánh sáng cho người mù, ngày nay Ngài cũng vẫn đang thực hiện điều đó cho ta,
bởi lẽ Ngài vẫn luôn làm việc (Ga 5,17). Hãy cất đi những nghi ngại của cõi
lòng khô cứng cùng với những nhịp điệu buồn tẻ của đời sống để thế chỗ cho ánh
sáng dịu êm của niềm tin vào Đức Giêsu Kitô, Đấng Phục Sinh.
Anh thanh niên mù đã giữ
ngọn đèn đức tin khỏi mọi bão gió, lại còn đổ dầu đầy bình, giữ cho đèn cháy
sáng cho đến khi gặp Chúa Kitô. Ngày Rửa Tội, Chúa đã trao cho tôi ngọn đèn đức
tin. Biết bao ngọn gió đã thổi ngang đời tôi, muốn dập tắt ngọn đèn đức tin của
tôi.
Mùa Chay chính là cơ hội
cho ta khêu ngọn đèn đức tin cho sáng, đổ dầu đầy bình cho ngọn đèn đức tin
cháy mãi. Dầu, đó là sự ăn chay, cầu nguyện, là thống hối, là hoà giải, là chia
sẻ cho người túng thiếu.
Huệ Minh