Đầu mùa gió chướng (gió bấc, gió đông bắc)
trời buồn nhẹ… thời tiết lành lạnh mơn man. Bởi chướng – nghịch mùa nên người
và vật chưa kịp thích nghi, đau bệnh nhiều…
Mùa bấc ngày càng bớt lạnh. Không còn cảnh da
mốc trắng, môi khô nứt nẻ… Hà Tiên buổi sáng chỉ hơi lạnh thoảng qua, trưa nắng
nổ đầu. Lại thêm những cơn mưa chẳng theo quy luật nào chợt đến chợt đi, khiến
người già ốm liệt, trẻ con sụt sùi cảm sốt.
Mùa bấc năm nay buồn gấp bội. Nhìn cổ đông vật
vã nơi các ngân hàng, công nhân thất nghiệp kéo nhau về quê sớm, doanh nghiệp
cuống cuồng tìm đường cắt lỗ… Xuân này chắc có còn “thắng lợi vẻ vang”!
Mùa bấc trầm lắng với bầu khí những ngày cuối
năm Phụng vụ, đặc biệt trong tháng cầu cho các linh hồn. Trong cái buồn man mác
của heo may, cái yếu mệt của thể chất, con người suy niệm về cái chết, về đời
sau, về ngày cánh chung… thật thấm, sâu lắng và ý nghĩa.
Theo dòng thời gian tháng năm, bốn mùa xoay
vần… mùa bấc như đoạn cuối hành trình đời người, như hạt giống gieo vãi vào
gian đoạn mục nát. Để rồi khi cái “bầu khí u uất hận chia ly” đó qua đi, những
nụ mầm mới xanh tươi bên trời, vươn lên trong buổi đầu của năm mới cho ta mùa
xuân cuộc đời tràn đầy sức sống.
Mùa bấc dọn lòng đón Chúa Giáng Sinh. Ơn Cứu Độ đến trong đêm đen giá lạnh. Đấng đem an bình hạnh phúc phá tan cái buồn tuyệt vọng và lạnh lẽo của kiếp người.
Giáo Xứ Hà Tiên