(Viết cho một người sống tại Viện dưỡng lão tình thương Suối
Tiên nhân chuyến viếng thăm ngày 28 tháng 06 năm 2022)
Trong bộ phim “Thằng em lý tưởng” gần đây con mới xem, có câu: “Con người khi đã sinh ra thì phải có trách nhiệm sống đến cùng”. Câu nói này làm con nhớ đến cô vì con cảm phục cô, con trải lòng mình với những thương đau đã và đang dày vò cô …
Cô Nhiệm. Con muốn đặt
cho cô tên đó vì cô là phép Nhiệm màu của Thiên Chúa. Cô trạc tuổi bố mẹ
con, nằm đó với tấm
thân gầy gò không ngừng run rẩy. Con thấy thế, con biết
vậy, nhưng con không cảm được nó mỏi mệt cỡ nào. Chắc cô đau lắm! Từ tuổi thanh
xuân, khoảng 17 – 18, khi những người con gái khác bắt đầu vào đời với bao ước
mơ và những câu chuyện tình thơ mộng, thì cô đã phải vất vả bởi căn bệnh này. Con không hiểu rõ bối cảnh của ngày xưa, nhưng thấm
thoát đã 30 năm cô nằm đó, cô đã giấu trong mình những hoài bão của tuổi trẻ, cô mang nặng
trong trái tim mình tấm lòng hiếu thảo với mẹ cha, cô chất đầy sự biết ơn với
những người từng đến bằng đôi tay phục vụ,
… nhiều lắm,
…
Giọt nước mắt cô chảy xuôi vì có bao điều chưa nói. Cô nhìn
con trong nín lặng. Có rất nhiều tâm sự trong con qua ánh nhìn của cô. Có phải
cô thấy con như thấy tuổi trẻ của cô không? Có phải, cô muốn con hãy sống biết
ơn khi còn có thể và sống hết mình với những gì Chúa ban tặng hay không?
Cô Nhiệm thương mến! Có thể
con không đọc được hết những dòng suy nghĩ trong cô. Nhưng lời cám ơn này con
muốn gửi đến cô: Cám ơn cô vì cô đã cố gắng sống đến giây phút hiện tại, đau lắm
nhưng vẫn còn giữ được nụ cười trên môi. Con rất trân quý nụ cười ấy như món
quà mà cô dành tặng con. Phần con, con sẽ sống hết mình với ơn gọi của con, và
sẽ sống cho cả khát vọng tuổi trẻ của cô nữa. Con xin mượn lời thơ của thầy Minh Niệm để gửi
tặng cô:
“Xin
có mặt cho người
Bằng
tất cả trong tôi
Phút
giây này tỉnh thức
Với
ân tình chưa vơi”
Thiên
Chúa đã cho cô cháu ta một cuộc sống. Ngài luôn muốn chúng ta được sống hạnh
phúc, nhưng đôi khi vô cớ chúng ta
bị lấy mất những gì chúng ta có, mà chẳng rõ vì sao hoặc được báo trước một lời. Chúng ta có
chơi vơi đấy, có thất vọng
đấy, nhưng sự thất vọng của chúng ta không đem đến tuyệt vọng,
bởi chúng ta có Chúa.
Chúng
ta cùng tin, đợi ngày gặp Chúa trên quê trời Vĩnh Phúc...
AN BÌNH!
Maria
Nguyễn Thị Ngọc Huyền
Đệ
tử Dòng Đức Bà Truyền Giáo