TẬP SINH NĂM 1 2023

NHÓM TIÊN KHẤN 2023

Chuẩn Sinh Dòng Đức Bà Truyền Giáo 2023


NHẬT KÝ TRUYỀN GIÁO: GIALAI 3

Làng Plei Bla, ngày …tháng…năm…

Buổi sáng, gà gáy cùng với tiếng mưa rả rích gọi chúng tôi thức giấc. Sau kinh sáng và thinh lặng cầu nguyện chị Arich đưa chúng tôi đến “giọt nước”. Đường đi đến “giọt nước” không xa lắm nhưng vì lời chào hỏi những người cùng đi đường nên thời gian đến “giọt nước” kéo ra khá dài. Khi đến “giọt nước” thì đã có nhiều người đang hứng nước và vài người đang tắm giặt. Họ hứng nước từ những cái vòi được gắn vào một bức tường ngăn dòng suối từ trên núi chảy về. Trước khi hứng nước vào bầu họ luôn rửa sạch bầu bằng một loại lá gì đó tôi không biết tên, họ chà thật mạnh, rửa thật kỹ những cái bầu nước làm nó sáng bóng và đen lay láy. Tôi xin họ một ít lá, cầm nắm lá chúng tôi cũng học để rửa những cái bầu nước nhưng thật không dễ tí nào. Vừa chà rửa chúng tôi vừa được nghe các chị giải thích: nếu gia đình nào có nhiều bầu nước và những chiếc bầu ấy sáng bóng, đen láy và thật đẹp đó là dấu chỉ những gia đình khá giả, thêm vào đó, họ là một gia đình có những cô gái hoặc người phụ nữ chăm chỉ.

 

Cũng sáng hôm ấy chúng tôi đi làm rẫy với gia đình anh chị Arich, phải mất hai tiếng đồng hồ đi bộ lên rẫy, lần đầu tiên, hai chị em làm cỏ lúa, nhiều bỡ ngỡ, lạ lẫm, chẳng biết bước xuống ruộng như thế nào. Chúng tôi như người say rượu ngả nghiêng trên ruộng, chẳng phân biệt được cây nào là lúa cây nào là cỏ, thế là lúa bị nhổ còn cỏ được để lại.

 

              Sau một buổi sáng mệt nhọc thì bữa cơm trưa được bày ra ngay trên ruộng, nắm cơm gói trong lá chuối, một ít lá mì giã nát nấu với cua đã thành mắm. Tất cả được mở ra và bày ngay trên nền đất, cả nhà ngồi xúm xít bên nhau, ai nấy đều dùng bộ đũa “năm ngón”… Thế mà cơm canh vẫn ngon lành. Sau bữa cơm trưa no nê, hai chị em nằm nghỉ trưa trong vườn cà phê, giữa đất, giữa trời, ngắm mình, ngắm người mới thấy hạnh phúc thật giản đơn.

 

              Sau giờ nghỉ trưa mọi người lại tiếp tục xuống ruộng, chiều đến lại lội bộ về nhà, ăn cơm, đọc kinh chung với gia đình, rồi đi ngủ. Ngày hôm ấy, thật tròn đầy vì vui và khỏe, đêm ấy tôi lên giường với niềm vui của sự thành công sau một ngày làm việc.

 

     Sau một ngày vất vả dưới ruộng, cứ nghĩ ngày mai ta sẽ dậy sớm đọc kinh cầu nguyện rồi mới đi làm. Vậy mà… không thể tưởng tượng nổi, hai chị em chúng tôi thức dậy thì đã hơn 7 giờ sáng. Chân tay tôi rã rời, lưng đau đến độ không thể nhúc nhích được. Hai chị em ráng ngồi dậy và xuống nhà bếp. Anh chị Arich và gia đình đã ngồi chờ chúng tôi dậy ăn cơm sáng. Thế mới biết cái nghèo của thân xác và tâm hồn tôi. Tôi cứ nghĩ mình mạnh mẽ và giỏi giang, giờ đây mới hiểu mình thật nhỏ bé và yếu đuối từ thể xác cho đến tinh thần. Tôi thầm tạ ơn Chúa đã từng bước phá vỡ sự kiêu ngạo, những ảo tưởng của tôi về chính mình và những kế hoạch mà tôi lập ra.

     
          Sau cơm sáng, hai chị em lại xách rựa đi làm cỏ nhưng cỏ thì không phát chỉ đi phát vào chân nhau. Đến trưa, thì cả hai đều rã rời…lại một lần nữa chúng tôi học bài học về cái nghèo của chính mình. Thế mới biết, để sống và làm người giữa con người chẳng phải là dễ.

 

Những ngày đi kiếm rau rừng, măng tre, con chuột, con cóc…làm thức ăn, tôi mới hiểu hết câu ca dao tục ngữ: “Trời sinh voi trời sinh cỏ.” Dân làng sống rất gần gũi với thiên nhiên, môi trường tự nhiên cây cối, sông suối, núi đồi… mọi vật, mọi loài đã là bạn tri âm tri kỷ của họ. Từng ngày sống giúp tôi cảm nghiệm sâu hơn câu Kinh Thánh: “đến cả đi, hỡi những người đang khát, nước đã sẵn. Dầu không có tiền cứ đến mua mà dùng, đến mua rượu và sữa, không phải trả đồng nào” (Is 51, 1). Thiên Chúa đã dọn sẵn cho họ một cuộc sống với nắng mưa, sương gió… làm bạn. Khi đi dưới mưa họ tận hưởng sức sống của nước, đứng trong nắng họ cảm nhận như cánh tay âu yếm của trời đất sưởi ấm vuốt ve. Một cuộc sống an bình, không tranh giành với trời hay với đất, chẳng tìm của cải hay vật chất nào là của mình hay của người. Trời đất, rừng núi, nương rẫy, suối nước … mọi sự là của chung, ai cần thì cứ đến mà lấy. Xem ra, cuộc sống từ thiên nhiên đã làm cho con người ở đây có một tấm lòng rất giàu có. Họ luôn cảm thấy có một cái gì đó để cho và để làm cho người khác vui hơn.

              Thời gian sống với dân làng Plei Bla, tôi nhận biết hạnh phúc thật của mình là ở đâu. Tôi bắt đầu ý thức hơn việc tôi tìm kiếm Thiên Chúa cần đơn sơ và chân thành hơn. Mỗi ngày tôi lại thấy Chúa gần tôi và tôi gần Người hơn. Tôi cảm thấy Chúa kêu mời tôi hãy làm rỗng chính mình, trở nên nghèo nàn trong mọi suy tưởng và cảm nghĩ, tôi đừng giành lấy những gì là của Chúa những hãy biết mở lòng, mở tay, mở mắt để đón nhận tình yêu Chúa trao ban.


Tôi ao ước được thêm lần nữa đụng chạm đến Chúa qua những anh chị em của tôi…phải chăng tôi có thể gọi họ là tình yêu của tôi hay sẽ gọi họ là cuộc sống của tôi. Tôi biết mình đã yêu họ và họ đã yêu mình…như Chúa đã yêu tôi.

Sr. Madalena Hiếu Thảo-Rndm