Chuyện xảy ra trong buổi lễ tốt nghiệp cho các Bác sĩ ở Anh năm 1920, có sự tham dự của Thủ tướng Anh thời đó. Trong buổi lễ, như thông lệ, trưởng khoa đứng lên chia sẻ kinh nghiệm với những sinh viên mới ra trường. Lần này ông kể về một sự cố đã xảy ra với ông:
-
Lần ấy đã quá nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa
nhà mình. Khi mở ra tôi thấy một phụ nữ lớn tuổi đang
hoảng hốt và bà nói với tôi: "Ôi bác sĩ ơi, con tôi đang bệnh rất
nghiêm trọng, xin ông hãy cứu nó”!
Tôi vội chạy ra theo bà ta đến nhà họ mà không
kịp nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra. Hôm đó là một đêm giông bão và rất
lạnh, trời mưa như trút, lái xe
rất nguy hiểm nhưng tôi không kịp lo cho mình nữa. Nhà bà ta ở ngoại ô Luân Đôn, và sau một hành
trình khó khăn, chúng tôi mới
tìm đến nơi. Bà sống trong một căn phòng nhỏ với con trai. Khi bước vào phòng, tôi thấy cậu bé nằm trên giường kê ở góc phòng và đang rên rỉ vì đau đớn.
Sau khi tôi khám và kê đơn cho đứa trẻ,
người mẹ đưa cho tôi một ít
tiền. Tôi từ chối và nhẹ nhàng nói với bà rằng tôi không thể nhận vì họ cần chúng hơn tôi, nhưng tôi sẽ
chăm sóc con bà cho đến khi cậu
bé khỏe lại. Trưởng khoa kết thúc bài diễn văn bằng câu:
- Đây chính là cách hành nghề y thực sự, vì trở thành Bác sĩ tức là đến gần nhất với Lòng Nhân Ái và là một trong những nghề nghiệp gần gũi nhất với Thiên Chúa!
Ngay
khi Bác sĩ trưởng khoa kết thúc bài phát biểu của mình, Thủ tướng đã bước ra khỏi chỗ ngồi và tiến lên bục
giảng. Ông nói với Trưởng khoa:
-
Hãy cho phép tôi được hôn tay ông. Tôi đã tìm ông suốt hai mươi năm nay, vì tôi chính là đứa trẻ mà ông đã cứu trong câu chuyện vừa rồi. Ôi, mẹ tôi
sẽ hạnh phúc và yên lòng yên
nghỉ. Trước khi lâm chung, bà đã tha thiết yêu cầu tôi đi tìm ông để cảm tạ lòng tốt của ông với chúng
tôi, khi chúng tôi rơi vào cảnh
nghèo khổ.
Đứa trẻ đáng thương ngày nào chính là Ngài Loyd
George, người đã trở thành Thủ tướng NƯỚC ANH!
Sưu tầm