Cách đây vài năm, tôi tham dự một hội thảo về kinh
nghiệm tôn giáo, có một phụ nữ chia sẻ câu chuyện như sau:
Một vài năm trước khi tai nạn này xảy ra, cuộc sống của bà khá ổn
định. Bà có một hôn nhân hạnh phúc, các con đã lớn và tự lập, hai vợ chồng kinh
doanh thành công. Sau đó, tất cả tan tành. Chồng bà một người nghiện rượu đang
hồi phục, bắt đầu uống lại. Trong hai năm, hai người mất tất cả, kể cả mất
nhau. Công việc kinh doanh của họ phá sản, họ mất nhà, và hôn nhân của họ
tan vỡ. Bà chuyển đến một thành phố mới và nhận công việc mới, nhưng nỗi đau về
những gì đã mất vẫn còn kéo dài, bà thấy mình liên tục chán nản và không còn
niềm vui khi tìm cách tìm nguôi nga, gặp những người mới và bắt đầu lại từ giữa
cuộc đời.
Sự thất vọng của bà lên cao điểm vào một buổi tối khi đi làm về
trễ, bà lái xe về nhà và dừng ở đèn đỏ. Trong khi chờ đèn xanh, bà bị một người
lái xe say rượu tông từ phía sau. Xe của bà bị hư nặng và bà bị đau cần cổ, bị
một loạt vết cắt và bầm tím, bà được đưa đi cấp cứu. Sau nhiều giờ chụp
x-quang, kiểm tra và điều trị, đến gần nửa đêm, bà được một cảnh sát đưa về
nhà. Khi họ lái xe đến nhà, bà thấy cửa nhà mở. Ra khỏi xe, bà thấy nhà bị lục
soát và phá hoại. Đó là giọt nước làm tràn ly: Tất cả những thất vọng, tức
giận, mất mát và đau buồn cuối cùng vỡ òa, bà mất kiểm soát, bà cuồng loạn hét
lên, chạy băng qua bãi cỏ la hét nguyền rủa Chúa, nguyền rủa cuộc sống nói
chung – cảnh sát đuổi theo bà.
Khi nhớ lại chuyện này, bà nói với chúng tôi, bà chính xác nhớ
những gì đang ở trong đầu bà lúc đó, khi bà chạy băng qua bãi cỏ lúc nửa đêm,
cuồng loạn, chửi bới, và cảnh sát đang đuổi theo. Sự tức giận của bà và những
câu hỏi của bà là về Chúa: “Chúa ở đâu trong tất cả những chuyện này? Tại sao
Chúa lại để chuyện này xảy ra? Tại sao Chúa lại ngủ?” Sau đó, ngay khi bà nhận
ra những lời nguyền rủa của chính mình như câu trả lời, đột nhiên, trong tích
tắc, mọi thứ trở nên bình lặng. Bà ngừng chạy, ngừng la hét, vì bà cảm thấy
trong lòng một sự tĩnh lặng và bình yên như chưa bao giờ bà thấy trong đời.
Không có ánh sáng ma thuật nào bật lên, không có giọng nói thần thánh nào được
nghe thấy, sau đó bà không cho đó là “phép lạ”, nhưng, trong một giây bà nhận
ra, bất kể bão tố, bất kể mất mát, bất kể cả chính cái chết, Chúa vẫn là người
đảm đương vũ trụ này. Tất cả chỉ cần một giây để nhận ra. Bình tĩnh trở lại. Bà
để người cảnh sát về nhà và bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Về cơ bản, từ đó bà giữ
được bình tĩnh.
Các phúc âm nhất lãm ghi câu chuyện Chúa Giêsu làm dịu cơn bão trên
hồ. Thánh Mác-cô kể: “Hôm ấy, khi chiều
đến, Đức Giêsu nói với các môn đệ: ‘Chúng ta sang bờ bên kia đi!’ Bỏ đám đông ở
lại, các ông chở Người đi, vì Người đang ở sẵn trên thuyền; có những thuyền
khác cùng theo Người. Và một trận cuồng phong nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến
nỗi thuyền đầy nước. Trong khi đó, Đức Giêsu đang ở đàng lái, dựa đầu vào chiếc
gối mà ngủ. Các môn đệ đánh thức Người dậy và nói: ‘Thầy ơi, chúng ta chết đến
nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao?’Người thức dậy, ngăm đe gió, và truyền cho biển:
‘Im đi! Câm đi!’ Gió liền tắt, và biển lặng như tờ. Rồi Người bảo các ông: ‘Sao
nhát thế? Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin?’ Các ông hoảng sợ và nói với
nhau: ‘Vậy người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh?’ (Mc
4, 35-41).
Liên hệ giữa hai câu chuyện này là rõ ràng. Tuy nhiên, những bài
học sâu sắc ẩn chứa bên trong có lẽ ít rõ hơn, ít nhất là trong những lúc bão
táp dữ dội đến trong cuộc đời chúng ta. Về bản chất, cả hai câu chuyện đều cho
chúng ta biết Chúa vẫn nắm quyền điều hành vũ trụ này, dù luôn có những dấu
hiệu ngược lại. Các tín hữu kitô đầu tiên chỉ có một dòng: Chúa Giêsu là Chúa!
Cuối cùng thì điều đó đã nói lên đủ, nói lên tất cả. Chúa vẫn cai quản, ngay cả
trong cái chết và bóng tối. Nhưng, như những câu chuyện này cũng nói rõ, trong
những thời khắc bão táp của cuộc đời, khi tâm hồn chúng ta đang lo sợ chết
đuối, thì dường như Chúa đang ngủ say, thoải mái, tựa đầu trên gối. Nhưng, đây
là thách thức thực sự của những câu chuyện này, bình tĩnh dù chỉ một giây để
nhận ra. Điều xoa dịu cơn bão trong cuộc sống không phải là tất cả những vấn đề
của chúng ta đột nhiên biến mất mà là, trong chúng ta, chúng ta nhận ra rằng,
bởi vì Chúa vẫn còn cai quản, tất cả sẽ tốt đẹp – tai nạn, bầm dập, nhà cửa bị
lục phá, vợ chồng nghiện rượu, mất nhà cửa, kể cả mất việc, cô đơn và cái bóng
của cái chết. Tất cả sẽ ổn vì ngay cả khi ngủ trên gối, Chúa vẫn là chúa tể.
Ronald
Rolheiser, 2000-01-23
Giuse
Nguyễn Tùng Lâm dịch
Nguồn: Phanxico.vn