Trong
vòng vài ngày, Mẹ Euphrasie trở lại New Plymouth dự nghi thức đặt viên đá đầu
tiên xây tu viện mới. ĐC Redwood chủ sự và dường như cả thị trấn ăn mừng.
Sau
Thánh Lễ Chúa Nhật, một đoàn rước bên ngoài nhà thờ gồm các em vừa được Rước Lễ
Lần Đầu và những em sẽ được lãnh bí tích Thêm Sức, tất cả đều mặc trang phục lễ
hội, các sơ, các em thiếu nhi trong giáo xứ, các hội đoàn, Đức Giám mục, kiến
trúc sư, nhà thầu xây dựng --- tất cả diễu hành qua sườn đồi đến địa điểm xây dựng,
theo sau là rất đông giáo dân và những người quan tâm từ khắp thị trấn. Viên đá
đã được làm phép và được gắn xi-măng, những vật lưu niệm truyền thống được đặt
bên dưới viên đá--- đó là một tài liệu về sự kiện này, bản sao của năm tờ báo địa
phương, một số huy chương và một số đồng xu. Các bài phát biểu đã bắt đầu và tiếp
theo là việc đóng góp cách quảng đại cho dự án mới này.
Khi
các khách đã về và Cha Chastagnon vẫn còn đang vui mừng về sự thành công của
các lễ của giáo xứ, Mẹ Euphrasie lại cố gắng khơi dậy lòng hảo tâm của ngài. Một
lần nữa ngài lại sử dụng chiến thuật trì hoãn của mình. Cuối cùng, ngài đồng ý
một cách miễn cưỡng cho phép các sơ tổ chức một hội chợ gây quỹ vào tháng ba.
Ngài nói, họ sẽ chia đều số tiền thu được giữa giáo xứ và các sơ.
“Chúng
ta sẽ phải tự làm tất cả,” Mẹ Euphrasie nói với các sơ. “Chúng ta không thể xin
trợ cấp từ các cộng đoàn khác --- cộng đoàn nào cũng có những khoản nợ lớn của
riêng mình và đang lo cho hội chợ của họ.
“New Plymouth mang lại cho chúng ta nhiều rắc
rối hơn chúng ta mong đợi --- nhưng đừng lo ---với ơn Chúa, cuối cùng chúng ta
cũng sẽ vượt qua…các chị em của chúng ta sẽ hiệp ý với chúng ta…tạ ơn Chúa vì
những khó khăn đã hiệp nhất chúng ta lại với nhau ...”
Khi thấy
các trường học hoạt động tốt và các chị em an vui mặc dù rất khó khăn, Mẹ
Euphrasie lên đường đến Christchurch. Một thị trấn nhỏ bé thịnh vượng của
Ashburton, cách xa hơn 50 dặm về phía nam, đang mời gọi các sơ đến phục vụ.
Đến
Christchurch mẹ thấy một số chị em đang trở bệnh nặng. Đây là vùng ẩm thấp, dễ
bị ngập lụt, mẹ Euphrasie cho rằng đó là nguyên nhân dẫn đến bệnh tật của một số
chị em trong cộng đoàn.
“Chúng
ta sẽ lát sân bằng bê tông,” mẹ nói, “và chúng ta sẽ hoàn thành công việc này
ngay.
Cần cẩn
thận giữ cho chân và quần áo của chúng ta khô ráo ”.
Ngay
hôm đó, mẹ cho gọi một người thợ đến và dành cả buổi chiều cùng với anh ta kiểm
tra tòa nhà và các khu vực xung quanh và đo sân. Trời đã vào cuối thu, đất ẩm ướt
và gió lạnh thổi đến từ dãy Alps phủ đầy tuyết. Tối hôm đó, khi lên giường, cổ
Mẹ Euphrasie cứng đơ và họng thì khản đặc. Ngày hôm sau, mẹ không tài nào đứng
dậy được.
Bác sĩ
kê đơn, đề nghị mẹ dùng nước hầm gà nóng với rượu.
“Hãy gọi
phương thuốc với một cái tên khác nếu sơ nghĩ rằng mẹ sẽ phản đối,” bác sỹ nói
với sơ phòng thuốc. “Không có gì là xa xỉ khi một người bị xuống sức như vậy. Cứ
gọi nó bất cứ tên gì sơ thích, nhưng hãy bảo đảm với tôi là mẹ sẽ dùng nó”.
Ông
không lạ gì về sự miễn cưỡng của Mẹ Euphrasie trong việc chăm sóc bản thân, và
ông thường xuyên gọi điện hỏi thăm để biết mẹ có nghỉ ngơi đủ không. Mặc dù được
chăm sóc chu đáo, nhưng sức khỏe của mẹ dường như không khá hơn. Một ngày nọ, mẹ
thừa nhận rằng cổ của mẹ bị đau và dường như ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
“Ở
trên này, phía sau tai trái của mẹ,” mẹ nói với sơ y tá.
“Nó
trông hơi đỏ,” chị nói và chạm vào đó cách nhẹ nhàng. “Con sẽ chườm nóng, nó sẽ
làm dịu cơn đau và giúp mẹ dễ ngủ ”.
Sơ lấy
một chậu nước nóng. Trong vòng nửa giờ, sơ nhúng khăn vào nước nóng, vắt và đặt
vào cổ của mẹ. Chỗ đau êm lại rồi, mẹ nói, nhưng cả đêm đó mẹ không ngủ được, mẹ
trăn trở liên hồi vì đầu đau nhức.
“Hình
như là có một mụn nhọt”, bác sĩ nói khi ông khám cho mẹ. Một tuần sau, mụn nhọt
mưng mủ và chúng làm cho mẹ không ngả đầu thoải mái được. Sau một tuần, áp xe vẫn
chưa xuất hiện ở đầu.
Lúc
này, bác sỹ đến mỗi ngày. Ông thẳng thắn nói khi có mẹ ở đó.
Ông
nói: “Đó là một áp xe rất lớn, và nó nằm rất gần động mạch cổ của mẹ. “Nó gần
như lên tới đầu; ngày mai tôi phải cắt nó --- nếu để lâu hơn nữa thì rất nguy
hiểm. ”
Mẹ
Euphrasie ngồi trên giường, mặt đỏ bừng vì sốt, mẹ không thể nằm xuống, kiệt sức
nhưng không thể ngủ được. Chỉ cần quay cổ nhẹ một chút mẹ đã thấy đau dữ dội. Đầu
mẹ đau nhức liên tục và mẹ không thể chịu được khi đặt đầu trên gối. Sơ y tá
chuẩn bị một chiếc ghế bành bên cạnh giường và đỡ mẹ vào. Mẹ ngồi nghỉ ở đó cả
đêm, tựa đầu vào giường, quá mệt đến nổi không cử động được, mẹ không tìm được
một chỗ nào dễ chịu một chút.
Sáng
hôm sau, khi bác sĩ đến, Mẹ Euphrasie quả quyết.
“Không
cần phẫu thuật đâu, thưa bác sĩ, xin đừng phẫu thuật --- Tôi không thể chịu đựng
được đâu.”
“Mẹ sợ
chết?” ông nhẹ nhàng hỏi. Ông lo sợ mẹ sẽ không qua khỏi, cho dù ông có phẫu
thuật hay không.
“Không,
tôi không sợ,” mẹ thì thầm, “nhưng có một số việc tôi đã bắt đầu… tôi phải hoàn
thành… rồi tôi có thể chết”.
Ông
đóng túi lại và kiểm tra nhanh vết sưng tấy, nhìn những vết ửng đỏ trên má Mẹ
Euphrasie và đôi mắt sưng vù của mẹ.
“Vậy
thì cứ như thế này đã,” ông nói với y tá. “tiếp tục chườm nóng, thưa sơ, và uống
thật nhiều nước. Chúng ta không làm gì khác hơn được ”.
Cộng
đoàn vô cùng lo lắng. Mỗi buổi sáng khi thức dậy họ lo rằng mẹ có thể ra đi
trong đêm. Các sơ thông tin cho các cộng đoàn khác ở Tân Tây Lan, và xin mọi
người cầu nguyện cho mẹ.
Cha xứ
Ginaty đến thăm mẹ thường xuyên và đã dâng lễ vài lần trong phòng của mẹ. Mẹ
vui mừng vì được rước lễ dù khó có thể nuốt được vì đau. Một ngày nọ, ĐC
Redwood đến thăm, và ĐC Moran cũng từ Dunedin đến. Gần hai tuần lễ, tình trạng
sức khỏe của mẹ không biến chuyển. Mẹ cảm thấy đau đớn khi nằm xuống hay cả khi
ngồi, mẹ không thực sự được nghỉ ngơi. Cha Ginaty quyết định ban bí tích sau
cùng cho mẹ. Mẹ ngồi trên chiếc ghế bành trong khi các sơ quỳ xung quanh, Mẹ
Euphrasie xin lỗi vì những thiếu xót của mình đã làm chị em phiền lòng. Nói một
cách khó khăn, mẹ lặng lẽ lập lại lời khấn. Mẹ được xức dầu và lãnh nhận Mình
Thánh Chúa.
Mẹ
Gabriel trở về phòng viết thư cho các sơ ở Nhà Mẹ thông báo rằng cái kết đã gần
bên.
Chiều
hôm ấy dường như cơn đau dịu xuống, nhưng cái áp xe lại sưng to và viêm tấy, lộ
ra một cái chồi màu trắng. Sơ y tá trung thành đắp khăn ướt nóng nhưng dường
như không có gì thay đổi. Sáng hôm sau,
sau khi thăm khám cho mẹ, sơ nghe thấy tiếng thở gấp nhẹ, "Sơ ơi!" sơ
nhảy đến bên cạnh Mẹ Euphrasie và thấy mẹ đang giữ đầu mình thẳng đứng trong
khi mủ chảy tràn xuống chiếc khăn phía sau cổ của mẹ.
“Nó vỡ
ra rồi phải không?” Mẹ Euphrasie hỏi. “Nó đã hết đau và mẹ cảm thấy có thứ gì
đó đang chảy xuống cổ.”
Sơ y
tá vui mừng chạy ra cửa và nhờ ai đó gọi bác sỹ. “Không, mẹ không chết…đó là
tin vui!” sơ nói. “Nói với bác sỹ là áp xe đã vỡ ra rồi.”
Sơ bắt
đầu lau chùi cho người bệnh, ấn nhẹ vào áp xe cho mủ chảy ra hết. Khi bác sỹ đến, ông làm mạnh tay hơn.
“Không,
hầu như không đau chút nào,” Mẹ Euphrasie quả quyết khi bác sỹ xin lỗi vì đã chọc
và ấn mạnh vào “Tôi cảm thấy đỡ hơn rồi.”
Biên
soạn bản tiếng Anh: Sr. Mary Philippa Reed - RNDM
Dịch thuật: Sr. Agata
Phượng Linh - RNDM