Tòa
Giám mục rộng và thoáng mát, phòng ốc rộng rãi, thích hợp cho những công việc cần
thiết của các sơ. Chỉ có điều là các sơ không có được sự yên tĩnh và bình an
cho các việc thiêng liêng của mình. Mọi người thuộc mọi thành phần, thân thiện
hay chỉ tò mò, thương nhân, người ăn xin, hàng xóm, giáo dân hay người qua đường
--- đều có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Họ bước vào nhà hoặc nghiêng người qua
các cửa sổ đang mở; một số nói huyên thuyên và thắc mắc không ngừng; những người
khác im lặng ngồi xổm dựa vào tường, đôi mắt đen của họ quan sát mọi thứ các sơ
làm. Các sơ thay nhau canh chừng khi họ thay đồ ngủ vào ban đêm.
"Đây là điều không thể được, thưa Mẹ đáng
kính!" Sơ Veronica thì thầm. “Họ đi khắp mọi nơi! Mọi nơi! Như thể chúng
ta đang sống trên đường phố! "
Những
người khác gật đầu đồng ý nhưng dường như Mẹ Euphrasie không xao xuyến.
“Nhà
chúng ta chỉ có một tầng, lại có nhiều cửa ra vào và cửa sổ, vì lý do khí hậu,”
mẹ trả lời. “Nhưng hãy can đảm lên, các chị em! Can đảm --- và kiên nhẫn! Chẳng
bao lâu nữa chúng ta sẽ có chỗ của riêng mình; chúng ta sẽ có hàng rào tre cao
chắc chắn xung quanh vườn. Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có một tu viện thực sự
và rồi chúng ta sẽ có tất cả sự bình an và yên tĩnh mà chúng ta cần.
“Mẹ mừng
vì tất cả các chị em nhận ra giá trị thực tế của luật nội vi của chúng ta ---
nhưng chúng ta cũng phải kiên nhẫn. Người xưa có câu, "Rôma không được xây
dựng trong một ngày". Vì vậy, sẽ cần thời gian để xây dựng hàng rào xung
quanh chúng ta. Trong khi chờ đợi, chúng ta làm điều tốt nhất có thể. Chúng ta
có thể có một khu nội vi trong lòng mình luôn luôn. "
Ngôi
trường nhỏ khởi sự cách tốt đẹp. Các sơ lo lắng khi bập bẹ nói tiếng Hindi và
tiếng Bengali nhưng sự tự tin của họ bắt đầu phát triển.
“Em
nghĩ rằng em học được nhiều điều từ bọn trẻ hơn là dạy chúng,” một trong các sơ
nói, những sơ khác mỉm cười đồng ý. Sự thật là tiếng nói của bọn trẻ đã nhanh
chóng hòa hợp tai và lưỡi của các sơ với các ngôn ngữ mới. Bản thân các em cũng
háo hức học các kỹ năng quý báu là đọc, viết chữ và số. Với tính đơn sơ và thân
thiện của tuổi thơ, các em rất thích sửa cách phát âm và cách sử dụng từ của
giáo viên, đồng thời tự hào về thành tích mới của giáo viên cũng như các kỹ
năng của mình.
Chỉ một
tháng sau, các sơ thông báo mở một trường học có thu phí và một số phụ huynh
khá giả đã nhanh chóng ghi danh cho con của họ cho một chương trình giáo dục
cao cấp hơn. Khoản thu nhập nhỏ từ ngôi trường này đã giúp ích rất nhiều cho việc
chi trả cho những phát triển khác.
Một
ngày nọ, có một cô gái đến. Cô khoảng mười ba mười bốn tuổi, khá lớn để được
coi là người lớn. Lúc đầu các sơ không hiểu cô gái ấy cần gì. Khuôn mặt của cô
giàn giụa nước mắt, cô càng đau khổ hơn khi không thể diễn tả được điều mình muốn
nói.
“Tìm
bà St Hilaire!” Các sơ kêu lên, và rồi người bạn tốt và cũng là người thầy của
họ đã nhanh chóng đến nơi.
"Thưa
các sơ, các sơ đã có một cô dâu bỏ trốn rồi!" bà ấy thốt lên rồi thở dài.
“Tội nghiệp cho đứa trẻ --- điều này xảy ra rất thường xuyên ở đây! Các sơ định
làm gì với cô ấy? Cô ấy xin ở lại với các sơ. Cô ấy chạy trốn khỏi người cô,
người giám hộ của mình, vì không đồng ý lấy người chồng đã chọn cho mình ”.
"Vậy
cô ấy là một đứa trẻ mồ côi à?" các sơ hỏi.
“Các
sơ có thể gọi cô ấy như vậy,” người phụ nữ già tốt bụng nói, “nhưng tôi cảnh
báo các sơ --- nếu các sơ giữ cô ấy, các sơ có thể sớm có một đám đông các cô
gái bị bỏ rơi. Nếu một cô gái khoảng mười ba hoặc mười bốn tuổi mà chưa kết hôn
thì theo tiêu chuẩn địa phương, cô ấy là một người giúp việc già, và một người
giúp việc già luôn bị khinh thường. Rất ít gia đình ủng hộ một người con gái
chưa kết hôn; họ sẽ sớm tống cổ cô ấy ra ngoài cho đến khi chết đói. "
Các sơ
kinh ngạc.
"Các
sơ nghĩ điều đó là dã man sao?" Bà nói tiếp. “Các sơ có biết chuyện gì xảy
ra với những góa phụ không? Các sơ có nghe nói gì về phong tục cũ 'suttee'?
Phong tục này bị nghiêm cấm trong lãnh thổ của Anh nhưng nó vẫn xảy ra --- khi
một người đàn ông chết và được hỏa táng, vợ của anh ta phải đau buồn lao mình
vào lửa và chết với anh ta. Điều đó vi phạm luật pháp của Anh tại thuộc địa này
và Giáo hội cũng cấm điều đó, nhưng nhiều người vẫn duy trì hũ tục này.
“Trong
trường hợp một góa phụ cố gắng thoát chết, cô ấy sẽ bị ô nhục và trừng phạt
trong suốt phần đời còn lại của mình; cô ấy không bao giờ cảm thấy an toàn hay
hạnh phúc nữa --- có rất nhiều người cảm thấy có nghĩa vụ phải giúp cô ấy chết
theo cách mà cô ấy phải chịu. ”
Các sơ
trố mắt nhìn cô, kinh hãi không nói nên lời. "Điều đó vẫn thực sự xảy ra
sao?" Mẹ Euphrasie hỏi.
“Điều
đó thực sự xảy ra. Vì vậy, các sơ thấy đấy, nếu các sơ đưa những cô dâu bỏ trốn
vào nơi an toàn, các sơ sẽ sớm gặp mọi rắc rối của những người ở trong tay các
sơ trong suốt phần đời còn lại của họ --- cuộc sống cũng rất dài! Một số góa phụ
mà tôi đã nói với các sơ chỉ là những cô gái nhỏ --- những cô gái rất nhỏ, vì một
số người trong số này kết hôn khi mới năm hoặc sáu tuổi --- nhưng họ không bao
giờ có thể kết hôn lại nếu còn sống, và họ không bao giờ có thể có một cuộc sống
an toàn hoặc độc lập. ”
Cô dâu
bỏ trốn vẫn đang ngồi xổm gần đó, dõi theo từng người khi bà Hilaire và các sơ
nói chuyện bằng thứ ngôn ngữ mà cô không thể hiểu được. Khi cuộc thảo luận kéo
dài, cô ấy lau nước mắt nhiều lần và khuôn mặt dần cứng lại.
"Chà,
các chị em, chúng ta phải nói gì với cô ấy đây?" bà Hilaire hỏi.
“Chúng
tôi không thể để cô ấy đi… chúng tôi không thể… không, chúng tôi không thể bỏ
rơi cô ấy,” các sơ trả lời. "Thưa mẹ, căn phòng nhỏ cạnh phòng học
...?" Sơ Veronica đề nghị, và
Mẹ
Euphrasie gật đầu.
Bà
Hilaire bắt đầu nói chuyện với cô gái. Sơ Veronica chìa tay ra đón đứa trẻ. Những
giọt nước mắt trào ra và cô gái bắt đầu khóc nức nở.
Họ dẫn
cô đến căn phòng nhỏ là nhà của cô. Các sơ đang dọn giường cho cô ấy.
Bà
Hilaire nói: “rất tốt, và còn chỗ cho nhiều người nữa --- chắc chắn họ sẽ đến.”
Một lần
nữa bà ấy đã đúng. Trong vòng vài tuần, trại trẻ mồ côi đã có thêm ba cô dâu tội
nghiệp.
Đức
Giám mục hay tin về dự án mới nhất của các sơ với vẻ bình thản thường thấy;
ngài không lạ gì với những thảm kịch như thế ở Ấn Độ.
“Rất tốt,
rất tốt,” ngài nói. “Nếu họ trở thành những tín hữu được hướng dẫn đúng cách, họ
sẽ được lãnh nhận các bí tích. Luôn có hy vọng cho các cô gái Công giáo của
chúng ta --- đôi khi họ kết hôn với những chàng trai Công giáo trẻ tuổi có đức
tin nhiều hơn tiền bạc hay tham vọng; họ sẽ có một kết thúc tốt đẹp. ”
Các sơ
quá bận rộn đến nỗi Mẹ Euphrasie cố gắng giúp đỡ bất cứ khi nào có thể được: mẹ
hướng dẫn 'những người giúp việc già', giúp việc ở trường, kiểm tra những người
thợ xây hàng rào xung quanh nhà và vườn của các sơ, giúp mua sắm và may vá. Mẹ
cũng dành thời gian để viết thư cho các nhà khác. Mẹ biết rằng các tu viện mới ở
Châu Âu và Tân Tây Lan đang háo hức nghe tin tức về cứ điểm truyền giáo mới nhất
này. Mẹ cũng biết rằng có các chị em đang đau ốm và gặp thử thách đang cần lời
nhắn nhủ và động viên của mẹ.
Biên
soạn bản tiếng Anh: Sr. Mary Philippa Reed - RNDM
Dịch
thuật: Sr. Agata Phượng Linh - RNDM