Ngày hôm sau lại có một cuộc đột
nhập khác. Một toán lính đi giày ống và có vũ trang, cầm súng trong tay và đeo
giáo bên sườn. Họ vênh váo đi vào, thông báo rằng họ đến khám toàn bộ ngôi nhà
nhân danh sự tự do và sự an toàn.
Mẹ đáng kính bé nhỏ tức giận
chạy đến phòng bệnh để ngăn chặn họ vào trong khu vực ấy. Bên trong có một
chuẩn sinh bệnh nặng, gần như hấp hối và không đủ sức để chịu đựng cú sốc nào.
Lần này, mẹ đáng kính nói nhỏ nhẹ nhưng khẩn thiết:
“Làm ơn đi ra nhẹ nhàng. Chúng
tôi có một bệnh nhân trẻ rất mệt, yếu lắm rồi, thậm chí cô ấy sẽ chết mất…”
“Chúng tôi sẽ nói với cô ấy là
bây giờ cô an toàn rồi!” Người chỉ huy quát tháo ầm ĩ, nói cười thô bạo, và với
một cánh tay, ông xô Mẹ Euphrasie vào tường. Trước khi Mẹ Euphrasie kịp lấy lại
thăng bằng, những người đàn ông này bước vào nhà. Trong căn phòng sạch sẽ, một
tấm bình phong nhẹ che gần hết các giường trắng. Vốn nghi ngờ, họ đẩy tấm bình
phong qua một bên.
Bị đánh thức bởi tiếng động,
người hấp hối thở khó nhọc và kinh hoàng hét lên. Lúng túng, những kẻ đột nhập
đi ra nhưng bệnh nhân đã bất tỉnh. Các Sơ cố gắng hết sức để trấn an em, nhưng
giờ ra đi của em đã được định rồi.
Các chị em vô cùng đau buồn đến
nỗi không để ý những tên côn đồ kia đang ở đâu trong nhà. Vài ngày sau, khi em
chuẩn sinh đã được đặt vào quan tài, bọn quấy rầy trở lại, họ khiêng quan tài
đến nghĩa trang và không cho phép bất kỳ Sơ nào đi theo. Thật không tưởng tượng
nổi, mộ của một người chị em lại nằm giữa những người xa lạ, nhưng lần này
không có sự cầu xin nào có thể làm thay đổi được tình hình.
Nhận biết tình hình trước mắt, Mẹ
Euphrasie và các cố vấn quyết định đưa một nhóm lớn các nhà truyền giáo ra khỏi
đó lập tức. Họ quyết định đi Deal ngay và tiếp nhận cô nhi viện như đã được đề
nghị.
“Nếu tình hình ở đây trở nên tồi
tệ hơn, một ngôi nhà ở Anh có thể cứu chúng ta,” họ nghĩ.
Sau buổi họp, các Sơ triệu tập
các chị em đã được chọn đi sứ mạng và chia sẻ với họ kế hoạch đã vạch ra. Họ
hành động mau lẹ và cả nhà giúp giặt, may và đóng gói.
“Hộ chiếu!” Euphrasie kêu lên.
“Lúc này, bất cứ đi đâu chúng ta phải xin phép.”
Mẹ và Sr Jude vội vàng đi đến
Văn phòng An toàn Công cộng. Những nhân viên mới vào việc tỏ ra thiếu khả năng.
“Hộ chiếu? Hộ chiếu?” họ nhắc
lại. Họ lục từ bàn này sang bàn khác, nhưng dường như không ai biết các hộ
chiếu ở đâu.
“Lát nữa các Srs trở lại,” họ
nói. Các Sơ vội vã trở về nhà để đóng gói đồ, và trở lại văn phòng. Các hộ
chiếu vẫn chưa có sẵn. Họ trì hoãn và trì hoãn, nhưng cuối cùng đưa ra một
luật:
“Người xin hộ chiếu phải đến
trình diện và đóng 10 đồng frăng.”
Từng hai người một đi xuống văn
phòng vào chiều hôm ấy, tất cả 18 Sơ, mỗi người trở về với hộ chiếu của mình.
Một nhân viên theo họ đến nhà, nói rằng ông phải kiểm tra tất cả hành lý trước
khi được chuyển đi. Sáng hôm sau ông trở lại với một nhóm để kiểm tra tất cả
các thùng đồ và dán thẻ đã kiểm định trên mỗi thùng. Một giờ sau ông trở lại để
“giám sát cuộc khởi hành” như lời của ông ấy.
Mẹ Euphrasie biết thừa cái kiểu
ngược đãi vô nghĩa và quỷ quyệt này. Trong sự tuyệt vọng, mẹ gửi một tin nhắn
đến một người đàn ông tốt mà các chị em biết, một nhân viên của Vệ Binh Quốc
Gia. Mẹ không biết người này có thể giúp được gì không, nhưng dù sao đi nữa vẫn
đáng để thử. Các chị em vô cùng vui mừng và ngạc nhiên, ông đến một cách nhanh
chóng với một toán lính, những người đứng đắn. Ông tuyên bố lãnh trách nhiệm
canh gác tu viện ngày hôm ấy.
Mẹ Euphrasie cảm thấy yên tâm
khi để các Sơ ở lại nhà. Các hành lý được gửi trước đến trạm tàu. 18 Sơ lần
lượt đi ra cửa trước. Mẹ Euphrasie giấu hồ sơ và một số giấy tờ quan trọng dưới
áo choàng, có ý để lại cho các Sơ ở Anh vì lý do an toàn. Từng người một, đi
qua hai người bảo vệ có vũ trang đứng ở cổng trước.
Một đám đông nhỏ tò mò tập trung
bên đường. Họ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng một số người khác tự đoán
mò.
“Những người Phổ!” một giọng la
lên.
“Kẻ thù của Nền Cộng Hòa! Những
tên buôn lậu! Kẻ buôn lậu súng!” một số giọng khác thêm vào. Có những lời tục
tĩu nhưng không có gì tệ hơn xảy ra.
Cuộc hành trình bằng tàu thật khó khăn. Các chuyến tàu không thường
xuyên, và càng đi ra phía bắc, tình trạng càng tệ hơn. Trên tàu có đầy lính di
chuyển tới lui đến toa đầu. Có những xe tải chở những người bị thương và những
gia đình tị nạn đi khỏi vùng đang có chiến tranh. Không thể mua được vé đi suốt
đến bất kỳ hải cảng nào. Thậm chí còn có tin đồn rằng hệ thống đường sắt sẽ bị
nổ bom để cản trở người Phổ tràn qua.
Các Sơ tiếp tục di chuyển hàng
giờ, đôi khi đi bộ, có lúc đi xe ngựa, thỉnh thoảng bằng tàu trên một đường sắt
nhánh nhỏ. Đến ngày thứ ba của cuộc hành trình, các Sơ đến Rouen vào lúc chập
tối, trạm dừng cuối cùng trước khi đến bờ biển.
“Chúng ta hãy chờ ở trạm tàu,”
họ nói, “để bất cứ khi nào tàu đến chúng ta có thể đi.”
Trạm tàu vắng hoe; một vài nhân
viên đang khóa cửa.
Các bà ơi, không được,” họ nói,
“Các bà không thể ở phòng đợi. Chúng tôi khóa cửa bây giờ. Không còn tàu nào
nữa cho đến sáng mai.”
“Xin làm ơn cho chúng tôi ở
đây,” các Sơ nài nỉ. “Chúng tôi chờ chuyến tàu đó, và không có người quen ở
Rouen, trễ quá rồi… và chúng tôi quá mệt… xin cho chúng tôi ở đây.”
“Nếu các bà muốn ở lại, chúng
tôi phải khóa các bà bên trong đêm nay,” người giữ trách nhiệm trạm tàu nói.
Ông ngạc nhiên khi thấy họ hoàn toàn vui vẻ với sự thỏa thuận này.
Ở trong phòng đợi, họ ngồi nghỉ.
Một chị thắp nến. Phần ăn trưa họ đem theo đã hết, các bình nước cũng trống
rỗng và trong phòng đợi cũng không có nước uống.
Sơ Wilfrid và một Sơ trẻ đứng
trên ghế gỗ dài nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ nhỏ.
“Họ đi rồi,” hai Sơ nói. “Mẹ
đáng kính, chúng con ra ngoài mua một ít thức ăn được không ạ?”
Mẹ Euphrasie giật mình nhìn lên.
Hai Sơ nghịch ngợm cười.
“Chúng ta có thể mở cửa sổ, thưa
Mẹ đáng kính. Và nó cũng không quá cao so với mặt đất.”
Mẹ Euphrasie vội vàng đưa ví
tiền cho họ, và các Sơ khác chuyển những bình nước trống rỗng.
“Hãy cẩn thận, các con nhé!” mẹ
nói. “Mua những gì có thể được.”
Họ đẩy nhẹ cửa sổ và trườn ra
ngoài. Khuôn mặt của họ sáng lên trong khoảng vuông của bóng tối bên ngoài. Một
lát sau, các chị em bên trong đóng cửa sổ, tắt nến và chờ đợi.
Một số đã chợp ngủ lơ mơ trước
khi có một tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ. Các Sơ mở cửa và nhận những gói đồ chuyển
vào từ bên ngoài. Một số khác nắm tay và kéo hai người mạo hiểm lên ngưỡng cửa
sổ và vào trong phòng tối.
“Chúng con xin lỗi vì đi lâu
quá,” hai Sơ thở hổn hển. “Chúng con tưởng là không tìm được cái quán nào.”
Cánh cửa sổ được đóng lại và
ngọn nến lại được thắp lên. Họ mở các gói ra, mấy ổ bánh thô, còn mới và tốt,
vẫn còn mùi thơm từ lò nướng, và vài miếng phô mát. Cầm thức ăn trên tay, mọi
người dừng lại cùng cảm tạ ơn Chúa vì sự chăm sóc của Người. Ánh nến run rẩy
tạo nên một vòng sáng yếu ớt bao quanh mọi người khi họ thưởng thức bữa tiệc
nhỏ và uống nước mát.
Tiếng va chạm chói chang của
chìa khóa của người trách nhiệm sân ga đánh thức các chị em, và họ chuẩn bị lên
đường.
Chặng cuối của cuộc hành trình
yên ổn. Cuộc vượt biển khá tốt và con tàu cập bến Newhaven vào sáng sớm hôm
sau. Mẹ Mary lập tức đưa các Srs đi dùng điểm tâm, bữa ăn tươm tất đầu tiên từ
khi họ rời Nhà Mẹ.
Biên soạn bản
tiếng Anh: Sr. Mary Philippa Reed - RNDM
Dịch thuật: Sr.
Agata Phượng Linh - RNDM