Đầu năm 1863 tập
viện được thành lập. Có khoảng hơn một mười tập sinh; những tập sinh lớn rất
trưởng thành, và có một nhóm các chuẩn sinh đang hết sức sốt sắng chuẩn bị nhận
tu phục.
Một tối nọ, lúc
đang giải trí mọi người nói về những thành công, thất bại trong ngày, Mẹ Euphrasie
gợi ý:
-
“Nếu mọi người làm thêm một giờ mỗi
ngày, và mỗi ngày để dành một ít từ thu nhập của mình, chúng ta có thể giúp một
số trẻ em thiếu thốn và cho các em được học hành. Nếu chúng ta sắp xếp lại ngôi
nhà một xíu, chúng ta có thể có đủ chỗ cho sáu em, và mở một cô nhi viện nhỏ.
Các Srs thấy ý
tưởng đó như thế nào?”
Các tập sinh rất hào hứng. Trong vòng vài
tuần, tu viện trở thành mái ấm cho sáu bé gái không được ai chăm sóc. Vài
ngày sau, một bé gái nhỏ rách rưới và hốc hác được đem đến. Các Srs không còn chỗ,
nhưng đứa trẻ này bị bỏ rơi, em không có gì cả và không ai muốn nhận em. Các Srs cố gắng dọn
thêm một chỗ cho em. Vài tuần sau một trẻ cơ cực khác đến, rồi thêm một em
khác, và một em khác...
Để được nhận vào tập viện, các thiếu nữ
phải qua một năm huấn luyện ở Chuẩn viện; với nghi thức mặc tu phục, chị chính thức bắt
đầu giai đoạn huấn luyện ở tập viện; một năm sau, nếu sẵn sàng, chị có thể được
tuyên khấn lần đầu. Sau mười tám tháng hay hai năm khấn tạm, chị có thể được
tuyên khấn trọn đời.
Mẹ Euphrasie là người lãnh đạo của hội dòng
mới và cũng là Mẹ giáo tập của dòng. Mẹ đã khấn rồi, nhưng chiếu theo điều luật
hiện hành mà các dòng tu phải tuân theo, hội dòng của mẹ vừa chỉ mới được thành
lập, do đó chưa đủ tính pháp lý cho bất cứ thành viên nào khấn trọn đời. Đúng
theo luật, bản thân mẹ cũng chỉ là một tập sinh.
Do kinh nghiệm
trong quá khứ và với địa vị của mình, mẹ không buộc phải theo tiến trình huấn
luyện bình thường, nhưng mẹ không muốn có bất kỳ sự miễn chuẩn hay đặc ân cho
riêng mình, với tư cách là Vị Sáng lập dòng. Tháng 6.1864, khi thời gian đã
hoàn tất như luật định, Mẹ bắt đầu chuẩn bị khấn trọn đời ở hội dòng mới của
mình.
Mẹ chọn ngày lễ
bổn mạng của mình, ngày 3 tháng 6, lễ Thánh Tâm Chúa Giêsu cho biến cố quan trọng
này. Mẹ quyết định tĩnh tâm tám ngày để chuẩn bị, và thông báo với các tập sinh
là trong tám ngày, mẹ sẽ ở một mình trong phòng và không tham dự các giờ kinh chung
của cộng đoàn.
Đây là thời gian
linh thánh của việc cầu nguyện và hãm mình. Mẹ tạ ơn Chúa vì những điều Ngài đã
thực hiện trong đời mình, đôi khi, và đặc biệt những lúc như thế này, lòng mẹ
ngập tràn lòng biết ơn khi nghĩ về những phúc lành của Chúa và sự mù lòa cũng
như sự vô ơn của mình.
Trong khi Mẹ Euphrasie
đang mải mê cầu nguyện, các tập sinh bắt đầu một sự chuẩn bị bí mật. Họ cố gắng
sớm hoàn tất mọi công việc thường ngày, rồi rón rén, thì thầm với nhau lên kế
hoạch, làm và tập dợt ở những nơi kín đáo như ở tầng hầm tối, hay ở cái gác nhỏ
ở nóc nhà, hoặc tại kho củi ở cuối vườn. Họ không muốn để Mẹ nghe một tiếng
động nhỏ nào, vì như vậy, Mẹ có thể đoán là họ đang làm một điều gì đó bất
thường.
Một ngày trước
lễ, mọi sự đã sẵn sàng.
“Lễ khấn trọn sẽ
thật sự bắt đầu vào ngày mai”, một tập sinh lớn nói, “nên mình sẽ đợi cho đến
đêm nay, trước khi mình làm Mẹ ngạc nhiên. Khi mọi người hoàn tất mọi công việc
của ngày hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu.”
Đêm hôm ấy, các
tập sinh âm thầm quy tụ lại trước cửa phòng Mẹ đáng kính, không một tiếng thì
thầm, không ai dám thở, mỗi người bấm tay vào tràng chuỗi lớn bên hông để kiềm
chế sự hồi hộp của mình. Các tập sinh âm thầm sắp xếp vị trí từng người như đã
tập dượt. Những người đứng hàng đầu cầm bó hoa được hái từ vườn nhà, và một
thiệp chúc mừng tự vẽ. Những người ở hàng sau cầm một món quà chung của cả
nhóm. Đó là một bức tranh đẹp, làm bằng tay, bện các cành nho và những chùm lúa
một cách công phu, dùng để trang trí bàn thờ trong nhà nguyện.
Một tập sinh
đứng gần cửa nhất, gõ cửa cách dõng dạc, và họ nín thở chờ đợi, mĩm cười. Họ
nghe tiếng chân, tiếng tay nắm cửa, cửa mở và Mẹ Euphrasie nhìn ra, hơi thắc
mắc.
“Chúc mừng lễ,
Mẹ đáng kính!” họ đồng thanh, rồi ngưng bặt.
Mặt Mẹ trở nên
trắng bợt rồi đỏ bừng; Mẹ không cười.
“Các Srs, chuyện gì… ai
bảo các Srs làm… ai
cho phép? Làm thế nào ….các Srs làm lúc nào?”
Mẹ quay ngoắt
vào phòng và đóng sầm cửa lại.
Các tập sinh bất
ngờ. Họ có làm điều gì sai trái lắm không? Cha Yardin, vị linh hướng của họ đã
chấp thuận kế hoạch này rồi. Họ chỉ muốn làm điều gì đó đặc biệt nhân dịp này,
dịp lễ khấn trọn đời đầu tiên của hội dòng. Không dám nhìn nhau, mọi người tản
ra trong thinh lặng, bối rối và xấu hổ.
Sr làm phòng
thánh lấy miếng vải và đem vào nhà nguyện. Sr treo lên bàn thờ, bông lúa và
chùm nho trông rất đẹp.
“Nó được làm cho
việc này, nó sẽ ở đó!” Sr nói một mình. “Đã trót thì phải trét! Nhưng Mẹ sẽ nói gì khi nghe những bài hát
ngày mai?”
Các tập sinh bỏ
ra hàng giờ để tập hát bộ lễ tiếng Latin. Trước thánh lễ, mọi người lo lắng,
nhưng vì đã tập kỹ nên họ hát rất hay. Mẹ Euphrasie lấy lại bình tĩnh và tập
trung vào thánh lễ cũng như việc dâng hiến của mình. Mẹ đón nhận những cố gắng
của các Srs trong
việc cử hành dịp lễ này. Tối hôm ấy, khi các tập sinh trình diễn vở kịch ngắn
trào phúng viết bằng thơ kể lại những hoạt động bí mật của mình trong tám ngày
qua, Mẹ cùng cười vui vẻ với họ khi họ thuật lại những khó khăn của mình. Sự
trình diễn tuy đơn sơ, thậm
chí hơi có vẻ trẻ con nữa, nhưng Mẹ Euphrasie nhận thấy các tập sinh quyết tâm
cử hành ngày thánh hiến trọn đời của Mẹ, điều đó cho thấy các tập sinh rất quý
trọng ơn gọi tu trì của mình.
Các tập sinh vui
vẻ trở lại nhưng trong thầm kín, vẫn còn chút thắc mắc: Có phải tối hôm qua Mẹ
đáng kính thật sự giận họ không? Lúc này thì dường như là không phải. Có phải
Mẹ cảm thấy rất ngại khi họ phải bỏ nhiều công sức để làm cho Mẹ vui không? Đó là ý của riêng họ.
Họ đã bỏ ra nhiều giờ để chuẩn bị một sự ngạc nhiên khi công việc luôn quá tải
và họ đã quá mệt. Mẹ chưa bao giờ đòi một đặc ân nhỏ nhất cho chính mình. Là bề
trên của họ, nhưng Mẹ luôn tỏ ra là người khiêm tốn nhất trong số họ.
Một chị hay
khóc trong nhóm lén chùi nước mắt và rất hy vọng được Mẹ tha thứ vì …những điều
đã xảy ra. Một tập sinh can đảm nhất và điềm đạm nhất trong số các tập sinh
nghi ngờ Mẹ đáng kính, sự nghi ngờ mà Sr không bao giờ dám nói ra, chính Sr có kinh
nghiệm về cảm giác kinh khủng khi giấu sự tức bực bên trong, trái tim như bị
bóp nghẹt và đôi mắt cay xè, và người đó cảm thấy hoảng sợ, sợ và nhục nhã, sợ
nước mắt sẽ tràn ra trước mặt mọi người … xấu hổ…
Chuyển
ngữ: Sr. Phượng Linh- Rndm