Hôm ấy nhà giam số 14 tại trại tập trung Đức Quốc Xã có một
tù nhân bỏ trốn. Viên cai tù ra lệnh 10 người khác phải chết thay. Hắn chọn:
“Thằng này, thằng này, thằng này… .
Một trong số những người bị chỉ định kêu lên: “Ôi vợ tôi,
các con tôi!” Tiếng kêu thật thảm thiết và bi thương…
Bất ngờ, tử tù số 16670 bước ra, nói với người cai ngục:
- Tôi xin thay người này!
Viên cai tù hỏi:
- Mày là thằng nào?
Tử tù số 16670 trả lời:
- Tôi là linh mục Maximilianô Maria Kolbê.
Viên cai tù đá người kia ra khỏi hàng và ra lệnh cho Lm.
Kolbe đứng vào chỗ đó.
Các tù nhân bị lột hết quần áo, nhốt vào một căn hầm, bị bỏ
đói cho đến chết.
Sang đến ngày thứ 12, tức ngày 14/08/1941 cửa phòng giam
đói được mở ra. Mọi người đều đã chết, chỉ còn mình cha Kolbe đang cầu nguyện ở
góc phòng. Viên cai tù đến chích cho ngài một mũi axit carbolic ân huệ.
---
Thánh Maximilianô Maria Kolbê là một người Ba Lan. Lúc còn
nhỏ ngài từng kể với cha mẹ rằng: “Con được Đức Mẹ hiện ra, cầm hai triều thiên
trong tay, một trắng và một đỏ, một cái tượng trưng cho sự thanh khiết, một cái
tượng trưng cho sự tử đạo, Đức Mẹ hỏi con thích cái nào. Con đã nói con thích
cả hai. Đức Mẹ mỉm cười và biến đi.
Ngài vào dòng Phanxico năm 16 tuổi. Ngài có học vị tiến sĩ
về triết học và thần học, ngài cũng rất say mê và am hiểu khoa học.
Với lòng nhiệt thành:
- Ngài thành lập Đạo binh Vô Nhiễm (sống tốt lành, cầu
nguyện, làm việc và chịu đau khổ để chống lại ma quỷ)
- Ngài ấn hành Tạp chí Hiệp sĩ Vô Nhiễm, một tờ báo rao
truyền Tin Mừng.
- Ngài thành lập Thành phố Vô Nhiễm cùng với 700 tu sĩ
Phanxico, và thành lập một cơ sở dòng tại Nagasaki, Nhật Bản.