Câu chuyện
được kể từ một sơ trực tiếp trên cánh đồng truyền giáo và chứng kiến những việc
lạ lùng Thiên Chúa làm như những ngày đầu của Công vụ Tông đồ. Mục Vui bước Tin
Mừng là kết quả sự cộng tác giữa Vatican News Tiếng Việt và Uỷ ban Loan báo Tin
Mừng của Hội đồng Giám mục Việt Nam.
Nguồn: https://www.vaticannews.va/vi/church/news/2020-05/suc-manh-cua-loi-cau-nguyen.html
Người kể chuyện: Sr. Dominique- Rndm
Viết bài: Sr. M. Phạm Thị Tuyết Mai- Rndm
Dòng Đức Bà Truyền Giáo
Tân Thông Hội là một
xã thuộc huyện Củ Chi, Sài Gòn. Vào năm 1970, sau biến cố chính trị ở
Campuchia, đông đảo bà con Việt Nam sinh sống bên đất nước Campuchia hồi hương
về nước. Một số đông đồng bào lương giáo được tiếp nhận và thành lập một Làng
Việt kiều tại Xã Tân Thông Hội. Ấp Tân Tiến thuộc xã tân Thông Hội, lúc đó chỉ
là rừng cây cao su, bà con đã khai hoang và dựng nhà để ở. Tân Thông Hội thời
thập niên 1970- 1980 rất nghèo đói, dân chúng ở trong những căn nhà lá lụp sụp,
chung quanh trồng trúc, họ làm đủ mọi việc để sinh sống. Các dòng tu cũng được
Giáo quyền mời về đây phục vụ. Đáp lời mời, dòng Đức Bà Truyền Giáo (ĐBTG) đã
đến Tân Thông Hội. Sứ mạng của các nữ tu ĐBTG trong giai đoạn này là phụ trách
một Cô nhi viện, dạy nghề cho phụ nữ: may, thêu, móc, đan lát, thăm viếng, hàn
gắn các gia đình có nguy cơ tan vỡ, phát lương thực, phát thuốc cho người
nghèo.
Trong khu xóm nhỏ, có anh chị
Thuận-Phượng là gia đình lương dân. Anh Thuận làm nghề thêu khăn bàn và các bức
tranh đồng quê rất đẹp, còn vợ anh, chị Phượng, buôn bán ngoài chợ. Họ tên
Thuận nhưng sống không hòa thuận chút nào. Tối ngày họ to tiếng với nhau, có lúc
còn rượt nhau ra đường, hoặc khóc rấm rứt suốt đêm. Các nữ tu luôn phải khuyên
giải và can ngăn…nhưng cũng chẳng đi đến đâu. Thế rồi như sợi dây đàn quá căng,
thì phải đứt… Họ đi đến ly hôn, dù đã có với nhau một cậu con trai 2 tuổi, tên
Thắng, rất đẹp và dễ thương. Từ đó anh Thuận bỏ đi nơi khác để sống.
Trong hoàn cảnh đó, các nữ tu Đức
Bà Truyền Giáo đến thăm viếng, an ủi, khuyên bảo, hỗ trợ chị Phượng. Ngày qua
ngày chị Phượng xin đọc kinh với các nữ tu, nhưng vẫn không muốn theo đạo Công
giáo…
Vài tháng sau, một buổi tối, tôi
sang nhà chị và đưa cho chị cuốn sách Tân Ước, vì chị ao ước đọc Kinh Thánh.
Ôi, thật ngạc nhiên, tôi thấy anh Thuận có mặt trong phòng. Anh bẽn lẽn chào
tôi, tôi hiểu ra sự việc, tôi quay về cộng đoàn của mình… Sau đó tôi khuyên họ
trở về với nhau để lo cho con.
Sau vài năm tôi kiên trì cầu nguyện
và khuyên nhủ, chị Phượng đã được ơn làm con cái Chúa, chị rất ngoan đạo, siêng
năng học và thực hành Lời Chúa. Chị còn gia nhập gia đình Trợ Tá Truyền Giáo và
tham gia các hoạt đồng truyền giáo rất tích cực, chị còn là thành viên của nhóm
Kinh Thánh, tham dự giờ chia sẻ Lời Chúa hằng tuần. Chị tâm sự với tôi:
- Con chỉ còn một mối quan tâm duy
nhất là cầu xin tha thiết cho chồng con theo Chúa.
Thế rồi, một ngày kia, anh Thuận đi
xe honda gặp phải một cô bé sang đường, anh không tránh kịp, nên tự té, nằm lăn
quay ra, không sao chỗi dậy được, mọi người phải đỡ lên, nhưng anh không sao đi
lại được nữa và anh cảm thấy quá đau đớn, toàn thân ê ẩm. Gia đình đưa anh đến
bệnh viện Xuyên Á, cách nhà khoảng 7 km, sau khi chụp X quang bác sĩ cho biết:
Anh bị gẫy 7 chiếc xương sườn, không bó bột được, bác sĩ cho thuốc về uống và
bảo anh phải ngủ ngồi trong vòng 8 tuần lễ, và tiếp tục uống thuốc, rồi sẽ tái
khám sau.
Từ đó anh không thể đi, đứng hay nằm
được, suốt ngày đêm chỉ ngồi dựa lưng vào các chồng gối mà thôi. Anh cảm thấy
đau đớn, mỏi mệt, chán chường và thất vọng vô cùng. Mọi người đến an ủi, một
ngày, hai ngày rồi ba ngày… Thời gian coi như bất tận, miệt mài, dai dẳng… hết
đêm rồi lại ngày, anh cố chợp mắt, vừa ngủ gật một cái thôi, các xương sườn gẫy
của anh lên tiếng, cả thân thể anh rúng động. Ôi! cơn đau đớn không thể diễn tả
được… Anh rên rỉ trong tuyệt vọng khốn cùng, và vẫn nhớ lời bác sĩ căn dặn:
- Anh phải ngồi ngủ như vậy trong 8 tuần
lễ liên tục, đồng thời uống thuốc theo sự chỉ dẫn của bác sĩ mới hy vọng lành
được những chiếc sương xườn đã gẫy.
Ba ngày ba đêm trôi qua, anh đau
khổ vì không sao cựa quậy được, lại thêm mệt mỏi vì không thể ngả lưng xuống
giường dù chỉ một giây. Anh ngồi như một bức tượng, chung quanh là những chiếc
gối to nhỏ đủ kiểu chèn cho anh không bị ngả nghiêng… đến ngày thứ tư anh quá
đau đớn, anh lại cảm thấy mình là gánh nặng của vợ con, anh bắt đầu nghĩ quẩn,
không muốn sống nữa, anh cảm thấy chết còn sướng hơn… Anh âm thầm nói với người
cháu:
- Chú không sao ngủ được, con ra
tiệm thuốc tây mua cho chú thuốc an thần, nhiều nhiều vào để chú uống dần.
Ngày hôm đó, khi chị Phượng đang chăm
sóc, anh rên rĩ đau đớn và nói với chị:
- Đám tang công giáo bên nhà ồn ào
quá, chắc là đông người đến viếng xác, đọc kinh cầu lễ cho người quá cố phải
không em?
Chị Phượng thủ thỉ:
- Anh Thuận ơi, em theo Chúa lâu
rồi, chỉ còn anh chưa cùng chiến tuyến với em. Nếu anh có mệnh hệ gì, em biết
làm sao đây. Bấy lâu nay, em nghĩ anh đã có lần tin Chúa. Vậy anh theo Chúa với
em nhé, anh dọn lòng chịu phép thanh tẩy nghen.
Trong lúc cơn đau đang hành hạ anh
từng đợt, mồ hôi tước ra nhễ nhại, anh yếu ớt gật đầu tỏ ý ưng thuận. Chị
Phượng thấy sắc mặt anh nhợt nhạt, nhịp tim yếu, anh từ chối không ăn uống thứ
gì. Chị Phượng lo lắng và sợ hãi nên kêu cô Châu là y tá đến truyền nước cho
anh. Sau khi truyền hết một chai, cô thấy mạch cứ tụt dần, cô Châu liền nói với
chị Phượng:
- Anh ấy yếu lắm rồi, phải đưa đi
bệnh viện gấp thôi.
Chị Phượng nói vói chồng:
- Anh ơi, em mời Cha Sở rửa tội cho
anh trước khi đi bệnh viện nhé.
Mắt anh vẫn nhắm chặt, nhưng anh gật
đầu. Chị Phượng vội báo cho chị Thi, một phụ nữ đạo đức, và cũng là một Trợ Tá
Truyền Giáo rất nhiệt thành trong công việc truyền giáo. Chị Thi nhanh nhẹn tìm
cách liên lạc với cha sở để xin ngài đến rửa tội gấp, nhưng thật không may, chị
không sao gặp được ngài…Cuối cùng chị xoay sở và tìm được cha phó Anton, cha
mau mắn đi với chị đến nhà anh chị Thuận mặc dù đã rất khuya. Bí tích thánh
tẩy được cử hành ngay và chỉ có 2 giáo dân tham dự, cha Antôn làm cha đỡ đầu
cho anh Thuận luôn. Sau khi rửa tội xong, anh hé mắt thì thầm lời cám ơn cha
Anton xong là anh rơi vào tình trạng hôn mê ngay. Chị Phượng tìm xe để đưa anh
đi bệnh viện, nhưng trong hoàn cảnh lúc bấy giờ, phải chờ đến sáng mới có xe để
đi bệnh viện. Chị Phượng lo lắng, chị càng cầu nguyện khẩn thiết hơn, vừa cầu
nguyện chị vừa sắp xếp lại những chiếc gối cho anh, đến nữa đêm chị cảm thấy
mệt, nên ghé nằm bên những đống gối của anh và thiếp ngủ. Bỗng chị nghe tiếng
anh gọi:
- Em ơi, anh chưa chết hả? Hình như
anh đang sống? Nhưng sao anh lại nằm xuống được? Em đỡ anh ngồi dậy thử xem.
Ôi, sao anh hết đau rồi, hết đau rồi…
Lúc đó chị Phượng vừa sợ vừa ngạc
nhiên vì thấy khuôn mặt anh Thuận đang thảng thốt, chị không biết thật hư ra
sao. Chị lắp bắp:
- Anh sao rồi? Đừng làm em sợ.
Anh Thuận thì thầm:
- Anh còn sống thật hả em? Em cho
anh nắm tay em thử xem…
Sau đó anh Thuận thú nhận với vợ là
anh đã uống hết 40 viên thuốc an thần một lần để tự tử vì anh quá đau đớn và
thất vọng, anh nghĩ quẫn rằng anh không thể nào chịu đựng tình trạng đau đớn
này và phải ngồi im không ngủ được trong 8 tuần. Mỗi lần anh chuyển mình thì
những chiếc xương sườn của anh như rú lên và gào thét. Anh nghĩ rằng anh không
nên làm khổ vợ con nữa và muốn tìm cái chết nhanh nhất để giải phóng cho chính
mình.
Câu chuyện được chữa lành của anh
thật lạ lùng. Anh kể rằng:
- Chiều hôm đó, khi uống xong
40 viên thuốc an thần, tôi bị thuốc vật, ruột gan tôi đau đớn khủng khiếp, tôi
nghĩ rằng tôi sẽ chết trước khi mọi người có thể làm gì đó để cứu tôi, tôi
không còn hy vọng gì cho đến khi cha phó Anton đến và ban phép Thanh Tẩy cho
tôi, khi cha Anton mặc áo các phép, mắt tôi bổng như chói lòa bởi một luồng ánh
sáng, sau khi lãnh nhận bí tích Thánh Tẩy, tôi thiếp đi luôn, tôi tự nghĩ mình
đã chết, đã được giải thoát để về với Chúa. Nhưng tôi không ngờ, Chúa đã chữa
lành cho tôi. Tạ ơn Chúa.
Chị Phượng vô cùng xúc động và biết
ơn Chúa, chị liên tục nói lời tạ ơn Chúa và gọi báo tin cho mọi người biết anh
Thuận đã được chữa lành cách kỳ diệu sau khi lãnh nhận bí tích Thanh Tẩy. Mọi
người xung quanh hân hoan chúc tụng quyền năng vô biên của Thiên chúa đã dành
cho gia đình anh chị Thuận Phượng.
Nhờ lời cầu nguyện tha thiết và kiên
trì của chị Phượng, Thiên Chúa đã ban những ân huệ đặc biệt cho gia đình: Anh
Thuận được chữa lành khỏi bệnh tật thể lý và bệnh tật trong tâm hồn. Anh đã trở
thành con cái của Thiên Chúa, hiệp thông trong đoàn chiên của giáo xứ Tân Thông
Hội, và trở thành gia đình sống đạo gương mẫu và hạnh phúc.
Đó là câu chuyện về “Mãnh lực của
lời cầu nguyện trong gia đình”, lời cầu nguyện chân thành của một người vợ trở
lại đạo đã cứu lấy được gia đình mình và đem được người chồng gia nhập giáo hội
Công giáo cùng với mình và trở thành con Thiên Chúa. Hiện nay anh chị có được 3
người con trai và cả 3 đã lập gia đình.
“Tạ ơn Thiên Chúa, đã thương đoái đến phận hèn tôi tớ
Ngài. Từ nay muôn đời sẽ khen tôi diễm phúc” …Đó là lời trong kinh Magnificat
của Đức Maria, mà chị Phượng đã lập lại trong biến cố vô cùng trọng đại của gia
đình chị.