Mùa xuân xa xứ của em là mùa xuân của tiếng lòng réo gọi, là mùa
xuân trong đôi mắt đen ẩn một bức tranh với những mảng màu trong sáng, là mùa
xuân trong những nét yêu thương quê hương vô hình bộc phát. (Huỳnh Thị Thanh
Hà, Hà Lan)
|
Mùa xuân xa xứ của em, là mùa
xuân của tiếng lòng réo gọi, là mùa xuân trong đôi mắt đen ẩn một bức tranh với
những mảng màu trong sáng, là mùa xuân trong những nét yêu thương quê hương vô
hình bộc phát....
Vẫy tay tạm biệt tháng 12, em kết
thơ vào trong tóc, nâng niu những ngày qua, nở môi cười đón những ngày sắp tới,
tô thêm một màu xuân cho dòng thơ êm chảy, nghe nôn nao đếm từng ngày sắp qua
như mong chờ một đêm 30 thực sự trên đất mẹ thân yêu...
Em thấy mình hưng phấn, yêu
thương chảy khắp nơi sục sạo khắp từng thớ thịt, lòng nở hoa rộn rã, vui tươi
đợi ngày xuân gõ cửa, tháng 12 duyên dáng ngủ say.
Em thấy mình tìm được niềm vui
khi gói từng món quà nhỏ gởi về những người bạn thân yêu, về ba về mẹ, về anh
chị em nơi quê nhà, dẫu chỉ là những câu thơ bộc phát khi cảm xúc buông mỉnh
thả rơi, em thấy yêu quê hương da diết khi những điệu hò câu hát ngân vang. Quê
hương không còn bó hẹp trong phạm vi xứ Huế mộng mơ, quê hương lan rộng ra cả
xứ sở Việt Nam hào hùng khí phách.
Quê hương đọng lại trong lòng em những
ngày cuối năm là dòng Hương mơ mộng chảy nhẹ nhàng, là bó dã qùy vàng rực cao
nguyên, là hương cà phê ngút ngàn thơm lựng xuyến xao, là mùi cơm cháy khét
đắng nôn nao quyện vào nỗi nhớ, là dáng ba dáng mẹ già nua lẫn trong câu dân ca
mềm mại khiến trái tim chực khóc mà nép mặt vào đông, là giấc mơ Sài thành bỏng
rát, miền tây hiền hòa chất phác say mê, là Hà Nội những chiều miên man nhớ em
khép mình trong bát nước chè xanh....
Dù rằng em đang mở lòng đón một
mùa Xuân tự mình tạo ra, nhưng sẽ có lúc hoang hoải giữa những cái hăng say vô
hạn của đất trời như thế, em bỗng nhận ra mình cô đơn, lạc lõng, thiếu vắng một
bếp lửa với nồi bánh chưng xanh, thiếu bàn tay yêu thương của quê và của mẹ,
thiếu những mai vàng thắm, những đào xinh tươi, thiếu cái không khí tết cổ
truyền đầy tự hào và tha thiết, thay vào đó là một cái rét buốt và những cơn
mưa buồn đến da diết, réo rắt như tiếng lòng mong ngóng một cái tết quê
hương... Nhớ da diết những yêu thương nơi quê hương máu mủ, nhớ đến nao lòng
những đêm 30 trông chờ khoảnh khắc giao thừa rồi vỡ òa trong niềm vui khi tiếng
pháo đầu tiên rền vang trên bầu trời xứ sở...
Xuân đang về trong lòng rộn rã,
Xuân khiến con tim hướng về nguồn cội, nỉ non những điệu buồn thương nhớ, em
thèm ôm Xuân xứ mình để giấc ngủ ngọt lành thơm ngát những yêu thương!
Huỳnh Thị Thanh Hà