Tôi luôn tin rằng
tôi có thể đi lại bình thường, và đó là sự thật. Giờ đây tôi sẽ chạy, và chạy
nhanh hơn bất kỳ người nào khác!"...
Một
sáng nọ, khi vừa bước đến cửa lớp, bọn trẻ nhìn thấy lửa cháy tràn lan khắp
phòng học. Chúng hốt hoảng khi nhìn thấy người bạn tốt bụng của mình đang nằm
bất tỉnh trên nền nhà. Mọi người nhanh chóng kéo cậu ra ngoài và đưa cậu đến
trạm xá trong tình trạng thập tử nhất sinh: cậu bị phỏng gần hết phần thân
dưới.
Từ trên giường bệnh, cậu bé lại ngất xỉu một lần nữa khi nghe bác sĩ nói với mẹ
cậu rằng cậu đã hết phương cứu chữa, rằng cậu sẽ chết trong vài ngày tới vì
ngọn lửa đã tàn phá gần như toàn bộ phần thân thể từ bụng xuống đến chân cậu.
Nhưng cậu trò nhỏ không muốn chết. Cậu quyết định phải sống bằng mọi giá. Và,
trước sự kinh ngạc của các nhân viên y tế, cậu đã thực sự sống sót. Khi lưỡi
hái tử thần đã đi qua, cậu lại nghe bác sĩ và mẹ cậu nói thầm gì đó với nhau.
Bác sĩ bảo rằng thịt da cậu đã bị lửa nướng chín gần hết, rằng cái chết có lẽ
là tốt hơn cho cậu vì cậu sẽ sống cuộc đời còn lại trên một đôi chân què quặt.
Một lần nữa cậu bé dũng cảm hạ quyết tâm, rằng cậu sẽ chẳng chịu làm một đứa
trẻ tật nguyền, cậu phải đi, chạy, nhảy như các bạn của mình. Nhưng sự thật là
cậu chẳng thể cử động được gì từ thắt lưng trở xuống, toàn bộ phần dưới cơ thể cậu
chỉ là một sự bất động.
Cuối cùng cậu cũng được xuất viện. Mẹ cậu xoa bóp đôi chân nhỏ bé của cậu mỗi
ngày nhưng cậu vẫn không hề có cảm giác gì, cậu hoàn toàn không điều khiển được
phần dưới cơ thể mình. Nhưng, ý chí của cậu thì mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Một buổi sáng nọ, khi mẹ cậu đẩy cậu ra sân để hít thở khí trời và tắm nắng,
cậu vùng dậy nẩy người ra khỏi chiếc xe lăn rơi đánh phịch xuống đất. Cậu bò,
cậu trườn, cậu toài người vào đám cỏ, kéo lê đôi chân tật nguyền phía sau. Cậu
nhắm thẳng hàng rào mà bươn tới, rồi bằng một nỗ lực bất ngờ, cậu với nắm lấy
bờ rào, và đứng dậy.
Cứ thế, hết ngày này sang ngày khác, cậu ra vườn và men theo bờ rào tập đi.
Chẳng mấy chốc, quanh nhà cậu là một con đường mòn nhẵn thín. Trong lòng cậu
chỉ có một mong muốn duy nhất là phải sống trên chính đôi chân của mình.
Chính nhờ bàn tay dịu dàng của mẹ và ý chí kiên cường của chính bản thân, cậu
đã có thể đứng lên, bước đi, và ... chạy.
Năm mười hai tuổi, cậu đi học trở lại, cậu chạy bộ đến trường, rồi cậu chạy thi
và đánh bại mọi vận động viên khác ở cùng lứa tuổi. Cậu chạy vì niềm vui được
chạy nhảy và cuối cùng, khi trưởng thành, cậu chạy với tư cách là một vận động
viên chuyên nghiệp giữa các sân vận động danh tiếng trên thế giới trong tiếng
reo hò vang dậy của hàng triệu người hâm mộ.
Đó là chân dung nhà vô địch Glenn Cunningham, "Người đàn ông thép của
Kansas" (Kansas Ironman), "Cánh én Kansas" (Kansas Flyer),
"Con ngựa sắt vùng Kansas" (Iron Horse of Kansas), và "Tàu tốc
hành Elkhart" (Elkhart Express), những biệt danh do báo chí và người hâm
mộ đặt cho ông, người phá kỷ lục thế giới cự ly chạy 1 dặm với thành tích
4'06"08 vào năm 1934, khi ông chưa đến tuổi 25.
"Tôi luôn tin rằng tôi có thể đi lại bình thường, và đó là sự thật. Giờ
đây tôi sẽ chạy, và chạy nhanh hơn bất kỳ người nào khác!", Glenn phát
biểu như thế sau khi lập kỷ lục thế giới.
Glenn Cunningham được vinh danh tại Quảng trường Madison là một trong những vận
động viên điền kinh xuất sắc nhất của Mỹ thế kỷ 20. Ông mất ngày 10/03/1988 tại
Menifee, bang Arkansas, Hoa Kỳ, ở tuổi 80.
Sưu tầm