Anh ngước nhìn lên chiếc đồng hồ cũ kỹ treo
trên tường, đã gần 1 giờ sáng, ngoài trời mưa đã ngừng rơi. Đã bảy ngày nay anh
gác dao. Mấy trăm cây cao su là nguồn thu nhập duy nhất của gia đình anh nên những
ngày qua nhìn mâm cơm ngày càng thêm đạm bạc, anh biết mình phải làm gì. Cả đêm
hôm nay anh không thể chợp mắt nổi chỉ mong cho trời mưa tạnh. Đã 7 ngày nay mưa
rơi không dứt.
Anh rón rén bò ra khỏi giường để không làm cho
người khác thức giấc. Nhưng vợ anh cũng đã dậy và chuẩn bị cho anh vài thứ lặt
vặt để anh lên đường đi cạo mủ.
Kéo cao cổ áo, chiếc áo ấm đã bạc màu theo năm
tháng. Ngoài trời những hạt mưa li ti chỉ lớn hơn giọt sương mai một chút giăng
kín bầu trời tạo nên một khung cảnh mờ ảo. Con đường tĩnh lặng, thi thoảng có
vài người ngược xuôi, anh không hiểu họ thức dậy vào giờ này để làm gì. Rồi anh
nghĩ chắc họ dậy sớm để thành công, còn anh, anh dậy sớm chỉ để mưu sinh. Siết
chặt tay ga, chiếc xe máy cà tàng rung lên bần bật rồi lao đi vun vút. Dưới ánh
đèn cao áp, bóng anh liêu xiêu, vội vã.
Rẻ vào một con đường khác, giờ đây không còn
ánh đèn điện con đường anh đi trở nên hun hút, vô tận. Hai bên đường những cánh
rừng cao su mênh mông bát ngát vẫn còn chìm trong đêm tối. Đó đây, le lói một
vài ánh đèn pin. Những người thợ cạo như anh đã thức dậy tự bao giờ. Anh cảm thấy
mình vẫn còn may mắn bởi con đường dẫn vào vườn cao su của mình đã được đổ bê
tông. Còn với những con đường đất lầy lội vào mùa mưa gió này thì chẳng khác
nào là một cuộc hành trình gian khổ.
Cuối cùng anh cũng tới. Đốt vội cây nhang để
xua đuổi lũ muỗi rừng đói khát đang lao vào anh. Nghe mùi nhang lập tức chúng
biến mất. Không biết loại nhang xua đuổi muỗi này có độc hại gì không nhưng từ
ngày có nó những người thợ cạo như anh đã không còn bị lũ muỗi làm phiền. Rồi
anh bắt đầu cái công việc đã quá đỗi quen thuộc với anh trong nhiều năm. Công
việc này cứ tưởng nhẹ nhàng nhưng khiến người ta mất sức vô cùng. Với anh nó đã
quá vất vả, còn với những người là nữ giới thì sự vất vả ấy như nhân lên bội phần.
Hạnh phúc của anh với nghề này đơn giản chỉ là những đêm trăng sáng. Đã không
còn cái tuổi mộng mơ. Nhưng những đêm trăng anh không phải lo nghĩ chuyện mưa
gió. Và vì thế mà công sức của anh sẽ được trọn vẹn.
Cuối cùng sau vài tiếng cạo đã xong cũng là
lúc trời gần sáng. Chiếc áo anh mang ướt đẫm. Tay chân rã rời, lưng như muốn
gãy cụp. Mắc vội chiếc võng dưới tấm bạt để che mưa, anh nằm trên võng để nghỉ
mệt, chẳng bao lâu anh chìm vào giấc ngủ mơ màng. Ngoài trời mưa ngày thêm nặng
hạt, mưa to dần, mưa qua tầng lá nghe rào rào rồi mưa giăng trắng xóa. Anh lao
mình trong mưa lấy dụng cụ để cứu lấy công sức của mình. Một hàng, hai hàng, ba
hàng... Nhưng đã quá muộn, mưa lớn quá! Anh thẫn thờ, buồn bã nhìn thành quả của
mình đang trôi theo dòng nước. Dòng mủ trắng ấy đang hòa lẫn bởi những hạt mưa
và những giọt nước mắt...
Choàng tỉnh giấc, anh mừng rỡ vì những gì anh
vừa thấy chỉ là một giấc mơ. Dạo một vòng, những chén mủ đã được lưng chừng. Một
vài cây to chén đã sắp đầy. Anh chỉnh lại chén để không bị tràn ra ngoài. Ngắm
nhìn những giọt mủ chầm chậm nhỏ. Dòng mủ trắng tinh khôi ấy từng một thời quyến
rũ, mê hoặc biết bao con người. Và được người đời đặt cho một cái tên vô cùng mỹ
miều "Vàng Trắng".
Võ Khoa