Tiếng cười cũng có thể rẻ tiền, quá trớn và
sai trái. Niềm vui cuối cùng của thiên đàng không phải lúc nào cũng được tìm
thấy trong căn phòng nơi mọi người ở đó đang cười phá lên.
Trong một bài giảng, linh mục Dòng Tên,
thần học gia người Đức Karl Rahner nhận xét trong Mối Phúc Thật theo Tin Mừng
Thánh Luca, Chúa Giêsu đã có một câu ấn tượng: “Phúc cho anh em là những kẻ bây
giờ đang phải khóc, vì anh em sẽ được vui cười.” Linh mục Rahner gợi ý Chúa
Giêsu dạy trạng thái hạnh phúc cuối cùng của chúng ta trên thiên đàng sẽ không
chỉ giúp chúng ta thoát khỏi nỗi buồn và lau khô nước mắt, mà còn mang lại
tiếng cười, “niềm vui say sưa” cho chúng ta. Tiếng cười là không thể thiếu cho
sự ngất ngây cuối cùng.
Hơn nữa, nếu tiếng cười tạo nên hạnh phúc
cuối cùng trên thiên đàng, thì điều đó có nghĩa, bất cứ khi nào chúng
ta cười, chúng ta đều có quan hệ tốt với thực tại. Theo linh mục Rahner,
tiếng cười là một phần của lời ca ngợi vĩnh cửu về Chúa vào ngày tận thế.
Tuy nhiên, điều này có thể đi quá trớn và
gây hiểu lầm. Không phải tất cả tiếng cười đều ca ngợi Chúa và không phải tất
cả tiếng cười đều cho thấy chúng ta có quan hệ tốt với thực tế. Tiếng cười cũng
có thể rẻ tiền, quá trớn và sai trái. Niềm vui cuối cùng của thiên đàng không
phải lúc nào cũng được tìm thấy trong căn phòng nơi mọi người ở đó đang cười
phá lên.
Có nhiều kiểu cười và không phải kiểu cười
nào cũng tốt cho sức khỏe hay về mặt thiêng liêng. Đó là tiếng cười của say xỉn,
của che lấp giác quan, của vứt bỏ la bàn đạo đức và nhạy cảm bình thường. Tiếng
cười kiểu này sẽ không được nghe dù ở một góc nhỏ thiên đàng. Sau đó là tiếng
cười châm biếm, tiếng cười coi thường người khác, thích thú với những vấn đề
của người khác và tự cho mình là cao siêu. Tiếng cười này cũng không được nghe
thấy trên thiên đàng. Kế đó là tiếng cười vô cảm và mù quáng trước nỗi đau của
người khác, có thể vui cả khi ông Ladarô đang chết đói ngoài cửa. Các sách Phúc
âm nói rõ nơi tiếng cười dễ chịu đưa chúng ta đến. Đồng thời, cũng có tiếng
cười của đơn thuần hời hợt, chuyện gì cũng cười vì nó thực sự chẳng để ý đến
chuyện gì. Tiếng cười như vậy, mặc dù vô hại, nhưng chẳng nói lên được điều gì.
Nhưng cũng có những tiếng cười khác nói về
sự lành mạnh và về Chúa. Có tiếng cười của năng lượng tự phát thuần khiết, được
thấy rõ nhất trong niềm sôi sục vui vẻ tự nhiên của một quy tắc sống nội tâm
nơi một người trẻ tuổi, giống như niềm vui chúng ta thấy nơi một em bé
chập chững bước những bước đầu tiên. Đó là tiếng cười của niềm vui
tuyệt đối, tiếng cười nói lên: Thật đáng quý khi được sống! Khi
chúng ta cười như thế này, là chúng ta đang tôn vinh Chúa và tạ ơn Chúa vì món
quà sự sống và năng lượng – vì cách tốt nhất để cám ơn người tặng quà là tận
hưởng món quà cách trọn vẹn và thích thú với nó.
Loại tiếng cười này tự phát nhất là khi
chúng ta còn trẻ và đáng buồn thay, chúng ta thường khó cười hơn khi những vết
thương, thất bại, áp lực và lo lắng của tuổi trưởng thành bắt đầu làm suy giảm
năng lượng tự phát của chúng ta. Chúng ta vẫn cười dù chúng ta không còn cảm
thấy vui vẻ tự nhiên trong cuộc sống, dù tiếng cười lành mạnh đã cạn kiệt, dù
chúng ta có khuynh hướng chuyển sang loại cười thiếu lành mạnh để cố gắng thoát
trầm cảm. Vì thế tiếng cười ồn ào, huyên náo, quá độ chúng ta nghe thấy trong
các bữa tiệc của chúng ta thường chỉ là cố gắng để chúng ta ngăn chặn trầm cảm.
Nhìn xem, tôi rất hạnh phúc!
Thần học gia tin lành Peter Berger đã viết,
tiếng cười là một trong những bằng chứng cho thấy sự tồn tại của Chúa, vì khả
năng cười của chúng ta trong mọi tình huống chứng tỏ, trong sâu thẳm, chúng ta
nhận thức được không có tình huống nào cuối cùng trói buộc chúng ta. Khả năng
cười của chúng ta trong bất kỳ tình huống nào, bất kể nghiêm trọng hay đe dọa
đến mức như thế nào, cho thấy ở một mức độ nào đó, chúng ta ý thức được mình
vượt qua hoàn cảnh đó. Đó là lý do vì sao một tù nhân bị dẫn đến nơi hành quyết
vẫn có thể đùa với đao phủ của mình và vì sao một người sắp chết lại có thể tận
hưởng giây phút trớ trêu này. Tiếng cười lành mạnh không chỉ thần thánh. Nó thể
hiện sự siêu việt bên trong chúng ta.
Nhưng không phải tiếng cười nào cũng phát
sinh như nhau. Có tiếng cười chỉ đơn thuần là hời hợt, nhẹ nhàng gượng gạo, vô
cảm, say xỉn hoặc một thứ ngụy trang trong nỗ lực mong manh chống trầm cảm. Đó
không phải là tiếng cười của thiên đàng. Nhưng có một kiểu cười khác, được Chúa
Giêsu nói đến trong Các Mối Phúc, đó là tiếng cười đơn sơ vui sướng vì được
sống, trong niềm vui sướng cảm nhận được sự siêu việt này bằng trực giác. Loại
tiếng cười này là thành phần quan trọng trong tình yêu và thánh thiện. Đó sẽ là
một trong những “niềm vui say sưa” mà chúng ta sẽ cảm thấy trên thiên đàng.
Nếu điều này là đúng, thì người thánh thiện
nhất mà bạn biết sẽ không phải là người không hài hước, người khắc nghiệt, dễ
bị xúc phạm, quá mộ đạo mà bạn cho là nghiêm túc, sâu sắc và tâm linh, người mà
bạn không nhất thiết muốn ngồi cùng bàn. Người linh thiêng nhất mà bạn biết có
lẽ là người mà bạn muốn ngồi cạnh mình trên bàn ăn.
Khi tôi còn là tập sinh mới vào tu, giám
đốc phụ tá nhà tập là người rất nghiêm túc, hay sợ hãi, thường cảnh báo chúng
tôi về sự nhẹ nhàng và hài hước, cha nói với chúng tôi không có đoạn nào trong
các sách phúc âm nói Chúa Giêsu cười. Bây giờ linh mục đã qua đời, tôi nghi cha
đã ở trên thiên đàng. Tôi cũng nghi từ vị trí thuận lợi này, cha sẽ bỏ qua sự
thận trọng đó.
Ronald Rolheiser,
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
Nguồn: GP Long Xuyên