“Đây là Chiên Thiên Chúa, Đấng xóa bỏ tội lỗi trần gian”
Bài Tin
Mừng này như tiếp tục bài Tin Mừng tuần trước, và chắc chắn chúng ta chưa quên
hình ảnh Đức Giêsu hòa mình với đám người xếp hàng bước tới ông Gioan Tẩy Giả
để chịu phép rửa. Thật rõ ràng là Con Chiên của Đấng Tối Cao, đang bước đi
những bước đầu tiên vào cuộc sống mới của một sứ mạng mới, hoàn toàn trong đức
vâng phục, khiêm hạ và tràn ngập yêu thương , yêu và thương cho đàn con cái còn
vô tri, vô ngộ, còn xa sự thật, còn chỉm đắm trong biết bao ngộ nhận…
Và
chính Người cũng đang chìm đắm miên man trong sự hạ mình như một tội nhân, muốn
vác lấy tất cả muôn vàn tội lỗi nhân trần, và biến mình nên như chính tội nhân.
Và như thế, Người rắp tâm bước vào cuộc đời mới, đầy gian truân đang đón chờ
Người. Người cũng rắp tâm cứu vớt đàn con u mê tội lỗi, và cho mình cái bổn
phận phải giúp đỡ, an ủi, chữa lành và chịu khổ vì chúng, tuy Người đã phải
rùng mình vì những cố chấp, những xua đuổi, những cố tình tìm cách khử trừ
Người. Và Người càng rắp tâm chiến đấu với Kẻ Thù đã cướp đi của Người biết bao
tâm hồn ngây thơ khờ dại… Và Người lại
ngước mắt lên Chúa Cha để xin ơn mạnh sức. Và Chúa Cha, quá thấu hiểu tâm hồn
Người, đã thốt lên, khi Người đã cúi mình đón nhận những dòng nước ông Gioan đổ
trên đầu Người mà “Rửa Tội” cho Người, Đấng vô tỳ tích : “Đây là Chiên Thiên
Chúa, Đấng xóa bỏ tội lỗi trần gian”… Chúng ta thường nghe câu này trong Thánh
Lễ, nhưng đã có lần nào chúng ta nghĩ tới một “Đấng xóa tội trần gian” đang
mang hình bóng một Con Chiên hiền từ, được dẫn đi vào lò sát sinh, sau khi đã
hiền lành để cho con người xén lông trơ
trụi. Máu Con Chiên đó đã được bôi lên cửa của những kẻ tin vào Người và được
cứu. Và Máu đó vẫn được bôi lên cửa tâm hồn chúng ta để dánh dấu sự cứu chuộc
đó. Và “Đấng Cứu” vẫn hằng cứu, nhưng nếu con người không muốn được cứu, thì nó
là một đối tượng đau buồn khôn lường của “Đấng hằng muốn cứu”. Tự do của con
người đã đánh bại lòng Thương Xót của Người, và làm cho những giọt Máu của
Người trở nên vô dụng. Ôi ! Nước Mắt của
Đức Kitô đã từng tuôn chảy, cũng như nước mắt của Mẹ Người, đến mức có lần đã
thành nước mắt máu…
Nỗi đau
khôn tá đó có gây cho chúng ta được một lòng sám hối chân thành để chừa bỏ
những tham sân si của chúng ta mà hướng lên những sự Thật chân chính bất diệt,
mà chúng ta thường nhắm mắt làm ngơ, để tâm hồn chúng ta cứ mãi băn khoăn khắc
khoải trong vùng lân quẩn của những phù vân giả dối ?… Như Thánh Phaolô đã phải
thốt lên : “Tôi coi mọi sự là thiệt thòi , ngoài Đức Kitô đã chết và sống lại
để cứu chúng ta khỏi chết…”
Như Con
Chiên hiền lành được dẫn đến lò sát sinh để làm Giá cứu chuộc nhân loại. Con
Chiên ấy, mang dáng vẻ một Đấng Cứu Tinh sẵn sàng hy sinh mạng sống bằng một
cuộc đời đầy gian truân vất vả, lang thang đó đây với nhóm tông đồ hèn mọn,
trên các nẻo đường rao giảng Tin Mừng cứu độ. Tôi cũng hình dung mình được hợp
tác với Người trong Sứ Vụ Thần Linh của Người, nhưng tôi phải nên giống như
Người, vâng phục, khiêm hạ, kiên cường và dũng mãnh, bước đi với Người lên đến
tận đỉnh đồi Canvê, để cùng sát cánh bên Người, trong công trình Cứu Độ của
Người, bằng cuộc sống thánh hiến thường ngày của tôi…
Nữ tu Marie Paulina Rndm