Tại điểm giữ xe trên vỉa hè.
Tôi đang dẫn chiếc xe máy vừa đến chỗ trống,
cụ ông chân còng, lưng cong chặn lại. Cụ bảo gạt chân chống xuống, để cụ dẫn
vào xếp chỗ. Ái ngại trước sức vóc của cụ, tôi nói bác muốn xếp vào nào chỉ cho
con, con dẫn vô xếp cho.
Tôi rất cẩn thận xếp chiếc xe của mình vào
hàng, nhưng vẫn chưa vừa ý cụ. Cụ nặng nhọc nhấc phần sau chiếc xe lên chỉnh
lại cho ngay ngắn. Tôi thấy thương cụ buột miệng.
- Bác ơi! bác già rồi sao không ở nhà nghỉ
ngơi, mà đi làm chi cực khổ vậy bác!
Hai cặp lông mày nhíu lại, những nếp nhăn trên
trán, trên mặt cụ khắc khổ hơn. Đôi mắt đăm chiêu, xa xăm, man mác, ...
Cháu trai có dáng vẻ sinh viên dẫn chiếc wave
vào. Bác cũng chặn lại. Cũng như tôi lúc nãy, cháu từ tốn xin ông để cháu dẫn
vào và xếp theo chỉ dẫn của ông. Cháu dẫn xe vào xếp cạnh xe của tôi. Cụ vẫn
không quên nhấc phần sau chiếc xe lên, nhích khỏi xe tôi thêm chút nữa.
- Ôh. Ông ơi! ông bao nhiêu tuổi rồi mà khỏe
quá vậy ông?
- Bảy mươi lăm.
- Ah. Quý quá! Cháu ngưỡng mộ ông. Ước gì khi
cao tuổi, cháu được khỏe mạnh và làm việc như ông.
Mắt ông cụ sáng lên, đôi môi mím chặt nụ cười.
Tôi biết khi nãy mình đã lỡ lời.
10/2022