Họ xuống tàu tại Laramie và bắt taxi đến tu viện.
Khi các sơ Dòng Lòng Thương
Xót mở cửa chào đón những người bạn cũ, họ ngạc nhiên thấy những người lạ đang
đứng trước cửa. Họ càng ngạc nhiên hơn nữa khi nghe số phận của bức điện tín của
họ, nhưng họ chào đón các vị khách với một vòng tay rộng mở. Họ giật mình khi
thấy tình trạng của Mẹ Euphrasie.
“Hãy đưa sơ ấy vào giường
ngay” các sơ nói. “Chúng em sẽ gọi bác sỹ của chúng em đến ngay.” Vị bác sỹ rất
tận tình.
“Tất nhiên là bị viêm phổi,”
ông nói, “và đây là một trường hợp nặng.” Ngài hướng dẫn cách trị liệu.
“Chúng ta chỉ làm hết sức
có thể,” bác sỹ nói khi ra về. “Tôi không có nhiều hy vọng đối với tình trạng của
sơ ấy. Sơ ấy già, yếu và đã không quan tâm đến bệnh truyền nhiễm. Sơ ấy còn bị
cảm lạnh nặng nữa.”
Mẹ Augustine khóc thảm thiết:
“Đó là lỗi của tôi. Tôi đã
giết mẹ ấy rồi! Tôi không nên cho mẹ dùng nước đá khi mẹ quá yếu như vậy. Tôi
không biết… đó là lỗi của tôi…làm sao các chị em có thể tha thứ cho tôi được?
Các sơ Dòng Lòng Thương Xót
an ủi mẹ.
“Sơ cũng hãy đi nghỉ đi,”,
họ nài nỉ. “Chúng em sẽ trông coi sơ ấy, chúng em sẽ gọi sơ ngay nếu có bất cứ
thay đổi nào theo chiều hướng xấu hơn.”
“Không, không, tôi không cần
y tá trực đêm,” Mẹ Euphrasie khò khè. “Xin mọi người hãy đi ngủ.”
Các sơ vặn đèn nhỏ lại rồi
rón rén ra khỏi phòng, khép hờ cửa. Các sơ Dòng Lòng Thương Xót mời khách đi ngủ
rồi xuống bếp nhóm lửa đun nước. Đêm đó, Mẹ Euphrasie quá yếu thậm chí không biết làm thế nào
mà mỗi khi mẹ rên rỉ và rất khó khăn để ho ra thứ chất lỏng trong phổi của mẹ, thì có ai đó đi vào với hơi nước và các biện pháp
xoa dịu. Đến sáng mẹ vẫn còn yếu và không thể phân biệt ngày hay đêm, dường như
mẹ không thể nhận ra ai cả. Bác sỹ tiếp tục đến nhưng trong vài ngày cơn sốt dường
như tệ hơn. Sau một cơn bệnh nặng, dường như mẹ thở dễ dàng hơn và đi vào giấc
ngủ nhẹ nhàng.
“Mẹ đã thoát cơn nguy kịch
rồi, tạ ơn Chúa”, mọi người vui mừng. Mẹ
Augustine khóc nhưng khuây khỏa.
“Nhưng các sơ phải ở đây cho đến khi sơ ấy có thể
di chuyển an toàn,” các sơ Dòng Lòng Thương Xót khăng khăng.
“Khi bác sỹ vui lòng cho sơ ấy tiếp tục cuộc hành trình,
các sơ phải di chuyển từng chặng ngắn một. Dòng Lòng Thương Xót của chúng em có
mặt khắp các tiểu bang, chị em của chúng em sẽ cho các chị một nơi ở bất cứ lúc
nào các chị muốn dừng lại nghỉ ngơi.”
Họ đã tốt như lời của họ.
Khi cuộc hành trình tiếp tục, tại mỗi điểm dừng, các vị khách được đón tại tiếp
tại Tu viện Lòng Thương Xót trong một đêm ... hai đêm ... một tuần. Trong vài
tuần Mẹ Euphrasie đã khá lên, dường
như mẹ sống động trở lại như xưa.
Các mẹ phải chuyển tàu tại Cleveland vào một buổi
chiều tối. Mẹ Jude và Mẹ Augustine xách hành lý xuống sân ga và quay qua giúp Mẹ
Euphrasie bước xuống bậc thang dốc. Đột nhiên, con tàu thổi còi và sốc mạnh, Mẹ
Euphrasie chụp lấy thanh vịn để khỏi ngã trong khi con tàu tiếp tục chạy. Khi mẹ
bám chặt lấy bậc thang trên cùng, đoàn tàu chạy nhanh hơn.
"Dừng lại! Dừng lại! Dừng
tàu! ” Mẹ Augustine gọi. Mẹ Jude chạy dọc theo sân ga để tìm một tiếp viên đường
sắt. Đến khi mẹ có thể thở ra câu chuyện của mình thì cái đuôi tàu nhỏ, màu đen
biến mất trong màn đêm phía trước.
Các mẹ quẫn trí.
“Đừng lo! Đừng lo!” người khuân vác cố gắng trấn an
các mẹ. “Bà ấy không đi xa đâu. Nếu khôn ngoan, bà ấy sẽ nhấn chuông báo động
và người ta sẽ cho bà ấy xuống ở cuối thị trấn này, và bà ấy có thể đi bộ ngược
lại. Chỉ ở đây và chờ bà ấy thôi.
Họ không làm được gì. Mẹ Augustine và Mẹ Jude đi
lên đi xuống sân ga, mắt họ dán chặt vào mạng lưới các đường hội tụ biến mất vào
bóng đêm. Đây là một ngã ba đường sắt lớn và thỉnh thoảng các tàu xuất hiện từ
khoảng không đen ngòm, đèn của chúng phát sáng khi chúng chạy lùi về phía sau
và tiến vào trong bóng tối. Một giờ trôi qua, rồi lại một giờ nữa, khi chờ đợi,
đôi mắt của họ dõi theo mỗi chuyến tàu xuất hiện cách bất lực. Họ ngồi xuống một
chiếc ghế gỗ đọc một chuỗi Mân Côi khác, rồi lại đi lên đi xuống. Đột nhiên Mẹ
Augustine nắm chặt lấy người bạn đồng hành của mình.
“Nhìn kìa! Nhìn!” mẹ vừa khóc vừa chỉ tay. Xa trong ánh sáng của một
chiếc tàu khác đang đến một hình người nhỏ xíu màu đen bước ra khỏi đường sắt
và đứng chờ tàu chạy qua. Để lại hành lý của họ trên sân ga hoang vắng, hai chị
em bò xuống con đường đắp cao gồ ghề và vội vã dọc theo lối đi giữa đường ray.
Biên soạn bản
tiếng Anh: Sr. Mary Philippa Reed - RNDM
Dịch thuật: Sr.
Agata Phượng Linh - RNDM