Một ngày nọ, Mẹ Euphrasie nhận được sự phê
chuẩn đầu tiên từ Roma. Tài liệu được ký vào ngày 9 tháng sáu, một ngày sau khi
bà Edele qua đời. Trong lúc thất vọng, Mẹ Euphrasie tự hỏi:
-
Có
phải chúng con luôn phải trả giá như thế này để nhận được những ơn lành của
Chúa?
Ngồi trong phòng, Mẹ Euphrasie nhìn lại lá
thư cuối cùng của Mẹ đang được đặt dưới chân tượng chịu nạn. Nó trở thành một
kỷ vật quý giá, sự ràng buộc với người cha và người mẹ tuyệt vời nay không còn,
và Mẹ thường đọc lại lá thư này với tình yêu, với lời cầu nguyện và trong nước
mắt. Thực ra, Mẹ Euphrasie vẫn chưa có thể nghĩ hay nói về người mẹ của mình
một cách bình tĩnh hay không kèm theo nước mắt. Mẹ Euphrasie mở thư ra, hôn lên
nó và bắt đầu đọc lại, lau nước mắt làm nhòe đi những lời lẽ vui mừng. Lần này Mẹ
Euphrasie không gấp bức thư lại. Euphrasie tự nhủ:
-
Mình
phải để mẹ đi, mình muốn giữ bức thư này, không có gì sai trái cả, nhưng mình
phải để mẹ đi. Mình phải làm điều đó vì Chúa, và mình sẽ dâng điều này cho mẹ.
Mẹ Euphrasie xé bức thư ra từng mảnh nhỏ và
thả vào lò lửa.
Sự phê chuẩn chính thức của Giáo Hội là một
bằng chứng cho sự an toàn của hội dòng, nhưng Mẹ Euphrasie ngạc nhiên và thất
vọng vì một số đề nghị thay đổi ở Hiến Pháp. Lời khấn nhiệt thành đã bị bỏ ra
khỏi đơn khấn của các chị em, và tất cả những đề cập đến các Sứ Vụ Thần Linh đã
bị loại ra khỏi Hiến Pháp. Hơn nữa, có một hướng dẫn rõ ràng cho Mẹ, ghi rằng
những vấn đề về linh đạo và thần học không phải là tài liệu thích hợp cho Hiến
Pháp; có thể đặt nó vào sổ tay đạo đức cho cá nhân sử dụng sau này.
Mẹ Euphrasie sửng sốt. Đối với mẹ, các Sứ Vụ
Thần Linh và sự Nhiệt thành là trung tâm của đời sống thánh hiến của chị em và
do đó là trọng tâm của Hiến Pháp, hơn là những lề luật bên ngoài hay những quy
tắc, những điều đã được phê chuẩn mà không cần thẩm vấn. Tuân theo quyền bính trong
Giáo hội, những người khôn ngoan và lớn tuổi hơn Mẹ, không bàn cãi, Mẹ để đoạn
bị gạch bỏ sang một bên, quyết tâm sau này sẽ đặt nó vào Huấn thị cho chị em sử
dụng và để khích lệ chị em. Mẹ biết rằng chị em sẽ thất vọng khi không được
khấn lại lời khấn nhiệt thành cách công khai, mặc dù chị em sống điều đó mỗi
ngày và cố gắng tận hiến cuộc đời mình cho các Sứ Vụ Thần Linh.
Mẹ không càm ràm hay phàn nàn.
“Đó là ý Chúa lúc này,” Mẹ tự nhủ một cách
dứt khoát, và nhất định không để đầu óc mình tranh cãi xa hơn về việc này. Ngay
lúc này, điều khó khăn nhất trên đời đối với Mẹ là từ bỏ ý riêng của mình. Mẹ
biết mình phải làm điều đó, không phải vì sợ quyền bính hay sợ hình phạt vì có
ý chống đối, nhưng chỉ vì muốn nhường cho Chúa mảnh cuối cùng của sự chống đối
trong linh hồn Mẹ. “Cho đi mà không giữ lại” đó là cách Mẹ diễn tả về điều đó.
Tài liệu từ Roma dường như gợi ý rằng lời
khấn nhiệt thành và các Sứ Vụ Thần Linh có thể được xem xét lại một lúc nào đó
trong tương lai, nhưng hiện tại Mẹ không muốn tranh luận về điều này dù chỉ
trong suy nghĩ. Mẹ tự nhủ:
-
Ngày
từ thời thơ ấu, bản chất tự nhiên của mình vốn bướng bỉnh, mình thường phải lấy
quyết định, lãnh trách nhiệm, chiến đấu với những khó khăn. Chỉ sau này, khi
thấy mình đi quá ranh giới giữa sự kiên trì và tính bướng bỉnh. Giờ đây Chúa
mời gọi mình đầu hàng, hoàn toàn lệ thuộc…
Thật là đau lòng khi bị cản trở làm những gì
có vẻ đúng đắn, bị loại ra những gì có vẻ tốt nhất… Mẹ kiên quyết hướng ý nghĩ
của mình đến cầu nguyện và những công việc chân tay.
Cái chết không chỉ là nỗi buồn duy nhất của
năm ấy. Tất cả những “người tiên phong” mà Mẹ Euphrasie có liên lạc, chỉ có ba
người có ý định gia nhập dòng. Họ hoàn toàn tự do để chọn lựa, đúng như vậy,
nhưng quyết định của họ làm Mẹ thất vọng.
Hơn cả sự thất vọng, thậm chí còn lo lắng,
khi biết tin Cha Favere từ nhiệm, thôi không làm việc lãnh đạo ở dòng các Cha
Marist. Ngài là một người bạn tốt và là một vị cố vấn mà Mẹ Euphrasie từng
biết. Mẹ sẽ rất nhớ ngài.
Nhiều năm qua, các Cha Marist đã cho Mẹ vay
vốn. Bây giờ đã đến lúc phải hoàn tất việc hoàn trả, và Mẹ Euphrasie xin một
bản tường trình hoàn chỉnh. Theo như ghi chép cẩn thận trong sổ kế toán của Mẹ,
khoản nợ vào khoảng 40,000 đồng frăng. Mẹ kinh hoàng khi thấy con số lên đến
140,000 đồng frăng. Mẹ cảm thấy sốc, sao Mẹ có thể tính sai nhiều đến vậy? Lập
tức Mẹ đi gặp Thầy giữ sổ kế toán, và điều bí nhiệm đã được giải quyết. Thầy
đọc nhầm một danh sách dài những dâng cúng của giáo dân cho các sơ, cho đó là
khoản tiền các Cha Marist cho vay. Thầy rất ngại về việc này. Thầy luôn miệng
nói:
-
Tôi
vô cùng xin lỗi, Mẹ đáng kính, sao tôi có thể làm giàu cho các Cha Marist một
cách dễ dàng bằng mồ hôi nước mắt của các sơ! Tôi không biết nói thế nào để xin
lỗi về những lo lắng tôi đã gây ra cho Mẹ.
Vô cùng nhẹ nhõm, Mẹ Euphrasie cố gắng làm
cho Thầy vui. Với tất cả những cố gắng, họ dường như không thể làm khớp những
con số trong sổ của các Cha Marist với sổ kế toán quá tỉ mỉ của Mẹ Euphrasie.
Cha Yardin và Cha Favre cũng kiểm tra, nhưng kết quả vẫn vậy.
Với sự đồng ý của
ban cố vấn, Cha Favre làm thêm một cử chỉ của sự quảng đại trước khi ngài từ
nhiệm:
-
Thưa
Mẹ, giờ đâycác Cha Marist hủy bỏ toàn bộ số nợ của các sơ với chỉ một điều
kiện, mỗi ngày các sơ cầu nguyện cho Dòng Society of Mary và trợ giúp các công
việc tông đồ của họ với khả năng của các sơ.
Mẹ Euphrasie bằng lòng ngay và vội vàng trở về tường thuật tin vui này cho các chị em. Từ ngày đó trở đi mỗi ngày tên dòng các Cha Marist được nhắc đến mỗi khi các chị em đọc kinh truyền tin. Mẹ biết rằng lòng biết ơn không bao giờ có thể đền đáp tất cả những gì mà các Cha Marist đã làm cho sự thành lập và sự tồn tại của các sứ mạng của Dòng.
Biên soạn bản tiếng Anh: Sr. Mary
Philippa Reed - RNDM
Dịch thuật: Sr. Agata Phượng Linh -
RNDM