TẬP SINH NĂM 1 2023

NHÓM TIÊN KHẤN 2023

Chuẩn Sinh Dòng Đức Bà Truyền Giáo 2023


CHƯƠNG I I- PHẦN 3: NĂM 1848

CUỘC ĐỜI MẸ SÁNG LẬP DÒNG ĐỨC BÀ TRUYỀN GIÁO


    Euphrasie vẫn tiếp tục kiên nhẫn trong đời sống thiêng liêng của mình. Một ngày kia Cha Lefounier đề nghị cô viết ra những lý do mà cô nghĩ là Chúa đang gọi cô trở thành một nhà truyền giáo, và điều đó có nghĩa gì đối với cô.

    “Điều này sẽ làm cô bé bận rộn trong một thời gian dài đây”, ngài nghĩ. “Có lẽ khi xem xét dự tính riêng và những tình cảm của mình, cô bé sẽ nhận ra rằng ơn gọi kỳ quặc mà cô hằng ấp ủ, chỉ là một giấc mơ trẻ con”.

    Trước sự ngạc nhiên của Cha Lefournier, vài ngày sau Euphrasie trao cho ngài một tập giấy viết tay ngay ngắn. Để giấu sự ngạc nhiên của mình, ngài kẹp tập giấy vào nách và đi về nhà xứ. Lúc mở ra, ngài giật mình bởi văn phong của Euphrasie. Ngài lật tới lật lui và đọc đi đọc lại cách cẩn thận.

    “Đây không phải là công việc của một cô gái thôi học năm lên mười ba – cô nói là cô tự viết những trang này”, Cha ngỡ ngàng. “Quá rõ, quá lôgic và đầy kinh nghiệm, đây phải là công việc của một học giả trưởng thành!”

    Một Cha Lefournier quá thận trọng bắt đầu thay đổi. Ngài dò hỏi thông tin về một số dòng truyền giáo cho phụ nữ. Rất nhiều dòng mới thành lập gần đây và người ta bảo đảm với ngài là có một số dòng nữ thừa sai, nhưng không ai có thể cung cấp thông tin cụ thể.

    Một ngày kia, ngài tình cờ đọc được một mẫu quảng cáo nhỏ và biết địa chỉ của một cộng đoàn truyền giáo có tên “Các nữ tu dòng Canvê”. Trước đây ngài chưa bao giờ nghe nói về dòng này. Nó chỉ vừa được thành lập gần đây vào năm 1840 với một thành viên duy nhất. Thật khó tin. Vị sáng lập là một linh mục tốt, Cha Chantome. Vì kinh sợ sự thờ ơ và vô đạo ở mọi miền của nước Pháp, ngài ước mơ thành lập hai dòng truyền giáo, một cho nam giới và một cho các phụ nữ, nhằm hoán cải nước Pháp và toàn thế giới.

    Vào năm 1848 chỉ có vài linh mục gia nhập dòng nam, tuy nhiên, nhóm phụ nữ nhỏ bé của ngài đang lớn mạnh. Một vài phụ nữ trong nhóm xuất thân từ các gia đình khá giả và có học. Các phụ nữ này bắt đầu đời sống thiêng liêng và giai đoạn huấn luyện rất tốt. Một cộng đoàn được hình thành ở miền Tây nước Pháp, ở đó có một trường nội trú cho các trẻ nữ. Cùng lúc họ cũng chuẩn bị cho các sứ vụ hải ngoại.

    Euphrasie vô cùng sung sướng khi Cha Lefournier báo tin này cho cô. Cô luôn xác tín rằng: một ngày nào đó cô cũng sẽ tìm thấy một nhóm truyền giáo mà Chúa đã định cho cô. Giờ đây những kế hoạch của cô bắt đầu định hình.

    Cô chạy về báo tin vui tuyệt vời này cho bố mẹ mình.

    “Ồ bố mẹ ơi, cuối cùng! cuối cùng! Mọi sự đã được giải quyết! Con phải đi Cuves để gia nhập dòng các nữ tu Canvê. Giờ đây, con có thể trở thành một nhà truyền giáo rồi!”

    Cô ngạc nhiên khi thấy bố mẹ nhìn cô chằm chằm với vẻ sợ hãi.

    “Không, không, không được! Con không được làm điều đó! Mẹ sẽ không cho phép!” Aldele thở hổn hển, và Louise còn mạnh mẽ hơn. Họ chưa được chuẩn bị, kể cả việc suy xét về vấn đề này.

    Euphrasie không thể tin vào tai mình, rằng bố của cô là một người có đức tin mạnh mẽ, và người mẹ đạo đức của cô luôn thúc giục con mình phải vâng nghe theo Chúa trên tất cả mọi sự, giờ đây họ lại là người phản đối tiếng Chúa gọi cô!

    “Nhưng bố mẹ à, Chúa đang gọi con. Con phải! Con phải! cô khóc trong sự thất vọng. Giọng cô vỡ ra và nước mắt tràn trụa. Cô bắt đầu khóc lớn tiếng.

    Adele sợ hãi và tức giận.

    “Bố mẹ không thể! Bố mẹ không thể! Con yêu quý à, bố con và mẹ sẽ không bao giờ cản con nghe theo tiếng Chúa gọi, nhưng làm sao để bố mẹ biết được đây là tiếng gọi của Chúa? Các nữ tu thánh thiện dòng Chúa Quan Phòng, những người đã dạy con, họ đi theo tiếng gọi của Chúa. Sao con không gia nhập dòng này? Nhưng lại đi đến một điểm tận cùng của nước Pháp, ở giữa những người xa lạ! Rồi đi đến tận cùng trái đất, ở giữa những người ngoại đạo và những kẻ ăn thịt người! Đó là một sự thiếu suy nghĩ, một chuyện ngớ ngẩn! Chúa không đòi hỏi sự ngớ ngẩn, ngài mời gọi chúng ta phục vụ ngài cách khôn ngoan và tốt đẹp”.

    “Và điều gì sẽ xảy ra nếu mọi sự không như ý con muốn” Louise nói thêm. “Điều gì sẽ xảy ra nếu con lâm vào cảnh khó khăn ở đất người? Nếu con lâm bệnh hoặc không hạnh phúc hoặc bị lạc ở giữa những người quái ác? Làm sao bố mẹ biết được? Làm sao bố mẹ đưa con trở về nhà bình an được?

    Euphrasie tranh cãi và khóc.

    Louise và Adele cương quyết, không một đứa con gái nào của họ được phép làm những chuyện điên rồ ấy. Cho phép chúng làm điều ấy có nghĩa họ không chu toàn bổn phận của mình. Cả nhà trở nên rối loạn.

    Và Cha Lefournier đã đến giải cứu.

    “Cha đã xem xét kỹ”, ngài nói, “và Cha cảm thấy vừa ý, vì họ là những người tốt và đáng tin cậy”.

    Ngài trấn an hai ông bà.

    “Nếu có chuyện gì xảy ra, Cha sẽ lãnh trách nhiệm đưa Euphrasie trở về an toàn. Hãy để Euphrasie thử ơn gọi của mình” ngài thuyết phục. “Hãy tin rằng Chúa sẽ dẫn dắt Euphrasie...”

    Sau nhiều giờ tranh luận và sau nhiều ngày xem xét, cuối cùng Louise và Adele ưng thuận cách miễn cưỡng. Nếu Chúa quả thật muốn điều này, họ không thể từ chối, nhưng lòng họ tan nát.

    Euphrasie đau đớn, cô bị giằng xé giữa mặc cảm có lỗi và đau buồn. Trước đây, chưa bao giờ cô bất hòa với mẹ như vậy. Mẹ chính là sự phân định phải trái của cô từ thời thơ ấu, và vẫn là người phân xử mọi đúng sai trong gia đình Barbier.

    Chỉ có một lần trước đây khi Euphrasie và Adele tranh cãi lớn tiếng, nhưng sự bất bình đó sớm kết thúc trong vui vẻ. Việc ấy xảy ra chỉ cách đây vài tháng, đó là sự tranh cãi về cái mũ, giờ nhìn lại thì đó là một việc không đáng kể, nhưng trong lúc ấy thì không phải vậy. Đã lâu rồi Euphrasie nài nỉ mẹ mua cho chính bà một cái mũ, một cái mũ thời trang mà các phụ nữ trạc tuổi bà đội, nhưng Adele từ chối, ngay cả việc xem xét vấn đề. Bà thích đội khăn trùm đầu truyền thống của miền Caen, có dây che đầu và vai, và có hai cánh được gọi là “bươm bướm”. Mặc dù nó đẹp, nhưng đã lỗi thời và bị những phụ nữ có khiếu thẩm mỹ chê bai. Một ngày kia, bị xúc phạm bởi những lời nhận xét tình cờ nghe được về “những bà lão và những con bươm bướm của họ”, Euphrasie quyết định chính mình sẽ làm một điều gì đó. Đồ trang phục phụ nữ là một sở thích quen thuộc của nhiều phụ nữ trẻ mà cô biết, và kỹ năng của Euphrasie về vấn đề này thì hơn hẳn mọi người. Mua một cái “khung” ở tiệm làm mũ, Euphrasie bí mật làm cho mẹ một cái mũ hiện đại, thời trang, thẩm mỹ với tông màu nhã, thật thích hợp với chiếc đầm Adele mặc vào chủ nhật.

    Euphrasie biết rằng, mình sẽ không thuyết phục được mẹ, nên cô đã làm một việc liều lĩnh. Lén lấy khăn trùm đầu từ tủ quần áo của Adele, Euphrasie tháo ra, giữ lại sợi dây để dùng sau này, và bí mật quăng “con bướm” vào lò lửa.

    Một sáng chủ nhật nọ, xảy ra một chuyện mà chưa ai trong gia đình từng chứng kiến. Euphrasie nghĩ rằng mẹ sẽ bằng lòng cách miễn cưỡng và cười hòa trước tình huống đó. Nhưng không, bà vô cùng tức giận, gần như khóc. Cuối cùng, trong sự tuyệt vọng, bà chịu đội chiếc mũ lạ lùng trên đầu, vì đã đến giờ lễ rồi và bà không thể đến nhà thờ mà không trùm đầu. Bực tức và giận dữ vì sự thử thách này xảy đến vào giờ và tại nơi mà bà cho là linh thiêng. Sau lễ bà vội trở về nhà trước khi có ai đó kịp bình luận và làm cho bà thêm xấu hổ.

    Suốt cả ngày tệ hại ấy, hai mẹ con tránh mặt nhau. Euphrasie chưa bao giờ cảm thấy có lỗi và đau buồn như vậy, cả giận nữa. Vì sao mẹ lại bướng bỉnh một cách vô lý như vậy... và và...lỗi thời nữa? Euphrasie cảm thấy vô cùng hối hận và lòng cô trĩu nặng vì đau buồn.

    Vào chủ nhật tới, Adele tự nguyện đội chiếc mũ ấy và bà nhìn Euphrasie mỉm cười. Thật là nhẹ nhõm. Không còn thêm lời bình luận nào về cái mũ và nó trở thành một phần được thừa nhận của cuộc đời Adele. Mẹ không để những lời châm biếm nhẹ dạ đó nhắm vào mình nữa. Euphrasie đã thành công, nhưng cô phải trả một giá quá đắt và không dám liều thêm lần nữa.

    Giờ đây, cảm giác tồi tệ của lần tranh cãi đó trở lại, nhưng lần này cảm giác có lỗi và sự đau buồn không thể nào nguôi ngoai được.

    Những ngày trước không ai nhắc lại đề tài về ơn gọi của cô, nhưng một đêm nọ Louise hỏi, “Con định khi nào sẽ đi?”

    “Vào đầu tháng mười, thưa bố”, cô trả lời.

    “Sớm vậy à?” Adele la lên. Bà lặng thinh một hồi rồi bất chợt đứng lên. “Vậy chúng ta phải chuẩn bị thôi”, bà nói thêm. “Con cần mang theo những gì nào?”

    Euphrasie bất ngờ nhận thấy lòng tốt và sự quảng đại của mẹ.

    “Con lên một danh sách rồi mẹ ạ”, cô nói nhỏ nhẹ, “Mẹ không cần lo lắng đâu, điều đó sẽ không là gánh nặng cho mẹ đâu. Mẹ biết là con luôn để dành một ít từ tiền con kiếm được, và con có thể tự lo cho mình”.

    Điều đó đúng. Lâu nay Euphrasie tự lo cho cuộc sống của mình và thỉnh thoảng đóng góp tiền ăn với mẹ.

    Những tuần lễ trôi nhanh khi Euphrasie thu dọn đồ đạc và những giấy tờ cần thiết.

    Cuối cùng ngày lên đường đã đến. Adele muốn cả nhà dùng cơm tối với nhau sớm hơn. Bà chuẩn bị bữa cơm tối đặc biệt nhưng không ai thấy ngon miệng.

    Euphrasie trở về phòng mình lần cuối để mặc áo khoác và đội mũ. Cô ôm hôn từng người trong gia đình.

    “Cư xử tốt với bố mẹ và chăm sóc cả hai người”, cô thầm thì vào tai Noemie và em nhỏ Louise. Cô bế em Marie và ôm chặt nó vào lòng. Cô hôn vào đôi má sủng ướt của mẹ.

    “Con sẽ cầu nguyện cho mẹ, con sẽ cầu nguyện cho mẹ luôn”, cô thầm thì.

    Có nhiều điều Adele muốn nói. Nhưng trước khi bà có thể mở lời, Louise đã xách thùng đồ của Euphrasie đi.

    “Đến đây, đến đây, mọi người, đến chỗ đậu xe ngựa, đến chỗ đậu xe ngựa! Ông giục ầm ĩ và cả nhà vội vàng theo ông.

    Những giây phút chờ đợi ngắn ngủi trôi qua trong thinh lặng và ngượng ngùng. Gần sáu giờ, họ nghe tiếng lóc cóc của móng ngựa và tiếng ầm ầm của bánh xe. Mọi người hướng nhìn về phía chiếc xe ngựa quay ở khúc quanh và chạy trên đường. Chiếc xe ngừng trước nhà Barbier.

    Khi mấy con ngựa đứng giậm chân và thở phì phì, người đánh xe đưa thùng đồ của Euphrasie lên xe. Hôn chào mọi người lần cuối, Euphrasie vội quay đi và trèo lên xe.

    Mắt đẫm lệ, Adele và Louise chờ cho Euphrasie ổn định chỗ ngồi và quay về hướng cửa sổ nói những lời cuối. Đôi má của cô ửng đỏ và đôi mắt sáng rực. Đôi môi cô run rẩy khi cô đưa tay vẫy chào mọi người. Em nhỏ Louise bước gần đến chạm vào xe ngựa và rướn cao đến mức mà đứa trẻ chín tuổi có thể làm.

    “Euphrasie”, nó gọi qua cửa sổ, “khi nào chị về?”

    Euphrasie ráng nuốt cục nghẹn ở cổ.

    “Sớm thôi”, giọng cô khàn khàn, và không nói thêm được lời nào nữa.

    Chiếc xe ngựa xốc mạnh và bắt đầu lăn bánh trên đám đá cuội. Cả nhà đứng đó vẫy chào cho đến khi chiếc xe đến khúc quanh và khuất dần sau bức tường.

(Xin xem bài đăng tiếp theo CHƯƠNG II- PHẦN 2: Năm 1848- TIẾP THEO)

                                              

 

                                            

 Tác giả bản tiếng Anh: Sr. Mary Philippa Reed - RNDM

Chuyển ngữ: Sr. Agata Nguyễn Thị Phượng Linh - RNDM