CUỘC ĐỜI MẸ SÁNG LẬP DÒNG ĐỨC BÀ TRUYỀN GIÁO
Không Còn Là Đứa Trẻ Nữa
Năm lên mười ba, bố Mẹ Euphrasie quyết định cho cô thôi học, và đó là một
quyết định rất khó khăn đối với họ. Họ đã tạo điều kiện cho cô ăn học nhiều hơn
so với phần lớn các trẻ nữ xuất thân từ tầng lớp lao động. Nhưng vì biết
Euphrasie rất hiếu học, bố mẹ cô không nỡ nói với cô điều ấy.
Cuối cùng, vào
một đêm, Louise ép mình báo tin ấy cho Euphrasie.
“Đã đến lúc con phải học một nghề để có thu nhập ổn định bảo đảm cho cuộc
sống của con sau này” Louise nói, và Euphrasie phải ưng thuận. Cô là một thiếu
nữ tinh ý và thực tế, cô giống mẹ mình ở nhiều điểm; cô hiểu rõ bố mẹ phải chi
phí nhiều cho cô được đến trường và đã đến lúc những đứa em của cô cần được đi
học.
“Bố mẹ nghe nói là ở xưởng làm việc của bà Mlle Roget còn một chỗ trống và
đã hỏi cho con” Adele nói. “Bà Mlle Roget là một thợ giặt tuyệt vời và đào tạo
các thiếu nữ rất tốt. Được học nghề với bà ấy, con sẽ có cơ hội trở thành thợ
giặt bậc nhất đấy”.
Euphrasie gật
đầu. Adele tiếp tục nói và cảm thấy nhẹ
nhõm khi không thấy nước mắt, sự phản kháng hoặc tranh cãi từ phía
Euphrasie:
“Bà ấy cũng là một phụ nữ tốt. Tuy có vẻ nghiêm khắc nhưng mẹ biết là bà ấy
có lòng tốt và không bao giờ đối xử tàn bạo hay keo kiệt với những người học
việc, điều đó tốt hơn nhiều so với những người chủ trong thời buổi khó khăn này con ạ”.
Euphrasie im lặng trước quyết định của bố mẹ, nhưng cô có vẻ vui. Lúc này
cảm xúc của cô lẫn lộn; thôi học và bắt đầu công việc của một người lớn, điều
ấy làm cô hơi hoảng sợ, nhưng đó lại là một mạo hiểm lớn.
Sáng thứ hai tới, Euphrasie dậy sớm. Cô mặc vội chiếc áo choàng và búi tóc
theo kiểu người lớn một cách chậm rãi và cẩn thận. Lần này, không phải là trò
chơi của một thiếu nữ ở trường nữa, cô đến trình diện với mẹ.
“Rất đẹp và gọn gàng,” bà Edele nói trong khi xoay cô con gái một vòng.
“Còn bữa trưa của con? Và chiếc tạp dề mới nữa?”
Euphrasie vỗ nhẹ vào cái giỏ nhỏ của mình.
“Con xong rồi Mẹ ạ”
Euphrasie nói và vội vã hôn chào những người thân tại bàn ăn sáng.
“Sao con ăn sáng ít vậy,” bà Adele phàn nàn, nhưng Euphrasie không nghe
thấy. Đã đến lúc rồi, và cô không thể chờ lâu hơn nữa để bắt đầu làm việc.
Với khuôn mặt nhăn nheo và nghiêm khắc, bà Mlle Roget xem xét cô cách nhanh
chóng.
“Cô vẫn còn nhỏ quá,” bà nói, “nhưng nếu cô có chút gì đó giống mẹ cô...
thì, hãy nhớ, không được nói chuyện trong nhà giặt trong giờ làm việc. Công
việc này cần những ngón tay nhanh nhẹn, tập trung và biết phân định tốt”.
Bà để Euphrasie lại ở bồn giặt, dưới sự hướng dẫn của một người học việc
lớn tuổi. Cả ngày đầu tiên ấy Euphrasie giặt, vắt, giặt, vắt. Tối hôm ấy khi
trở về nhà dùng bữa, hai cánh tay và chân cô mỏi nhừ như thể muốn rớt ra được.
“Kể cho mọi người nghe đi, kể đi, công việc như thế nào?” cả nhà ầm ỉ.
“Không có gì khác mấy so với ở trường,” Euphrasie đáp lại, và cô kể cho cả
nhà nghe về những luật lệ nghiêm khắc của bà Mlle Roget, về những điều cô thấy,
nghe và làm trong ngày hôm ấy.
Dưới sự hướng dẫn của mẹ, Euphrasie đã là một người nội trợ giỏi, nhưng sự
nghiêm khắc trong phương pháp huấn luyện của bà Mlle Roget vượt xa điều cô có
thể hình dung. Mỗi ngày các thiếu nữ giặt và ủi những tấm vải lanh mịn màng,
những tấm đăng ten thêu tỉ mỉ thời trang của những người khá giả, và Euphrasie
phải đảm nhận việc giặt, ủi những loại vải quý, mỏng manh mà cô chưa từng thấy
trước đây.
Những cô gái học
nghề với bà Mlle Roget phải thông thạo một số kỹ thuật và nguyên tắc: hồ ướt,
hồ khô, hồ thô nguội, hồ nóng cứng, nhuộm và chà xát, hồ một lớp, hai lớp và ba lớp---họ cũng
phải rành về chất liệu vải và những mặc hàng, sao cho mỗi tiến trình được áp dụng cách thích hợp
với từng loại chất liệu khác nhau. Rồi đến sự tinh tế của việc là, ủi, gấp, tạo
nếp, căng (nong), xếp nếp... Bà Mlle Roget nghĩ về công việc của mình và dạy nó
như là một môn nghệ thuật đầy vẻ đẹp và sự chính xác, đòi hỏi sự tận tụy tuyệt
đối.
Đó cũng là một công việc mệt nhọc, nóng nực và nhớp nháp. Các cô gái phải
đứng hàng giờ liền. Họ phải cho than vào bếp lò để làm nóng bàn ủi, những cái
kẹp, than và nước sôi. Sức nóng trong phòng mang lại sự ấm áp dễ chịu vào mùa
đông; nhưng những
ngày hè không khí rất ngột ngạt, lại không thể mở các cửa, vì gió sẽ làm nguội bàn ủi
không đồng đều.
Mỗi bàn ủi phải được dùng một cách nhanh chóng và chính xác ở một nhiệt độ
thích hợp, rồi trả lại bếp lò hoặc cho thêm than ngay khi nó cần làm nóng lại.
Các cô gái phải học cách thử nhiệt độ bàn ủi bằng cách “phun nước bọt”, gõ nhẹ
đầu ngón tay ướt vào đế nóng và lắng nghe âm thanh khác biệt của mỗi tiếng xì.
Có cách đúng và sai để đánh bóng đế đen của bàn ủi, đẩy bàn ủi trên vải, làm
khô hay không làm khô bề mặt vải. Tất cả những kỹ năng này chỉ học bằng kinh
nghiệm. Mặc dù rất cẩn thận, có những lúc thảm họa vẫn xảy ra, khi mà bàn ủi
dính vào lớp hồ, hay cháy xém hoặc làm ố bề mặt vải. Những lúc ấy phải đem giặt
lại và làm các tiến trình lại từ đầu. Điều tệ hại nhất mà bất cứ thợ giặt nào
cũng sợ, đó là thường xuyên lo sợ xảy ra những rủi ro không thể sửa chữa được, chẳng hạn,
một mặc hàng giá trị bị hư, rách hay cháy xém, những lúc ấy, các thợ giặt phải
dùng đồng lương quý giá của mình để đền bù.
Tuy đó là một công việc khó nhọc, nhưng khi đã trở nên tự tin, Euphrasie
tìm thấy niềm vui ở nhà giặt ủi. Cô vẫn là một cô gái năng nổ và có nhiều khả
năng sáng tạo. Tính nghịch ngợm cùng với khả năng hài hước của cô đã mang lại
nhiều tiếng cười cho các cô gái vào những giờ nghỉ trưa. Cô có đủ thông minh để
không mang lại những điều phiền hà cho các bạn cũng như không làm cho bà Mlle
Roget khó chịu vì những trò đùa không đúng lúc.
Euphrasie học việc một cách nghiêm túc và sớm nhận ra là cô thích việc giặt
ủi. Đôi mắt tinh tế của cô bắt đầu nhận thức được điều mà bà Mlle Roget gọi là
“sự hoàn tất tốt”. Cô quan sát bà chủ và những người thợ giỏi nhất khi họ làm
việc. Cô để ý cách họ làm và bắt chước những mẹo vặt của họ. Đôi khi bà Mlle
Roget đứng phía sau cô,
nhíu mày khi bà quan sát cách cô làm việc.
“Ừm, rất tốt, rất tốt,” một ngày nọ bà thốt lên, lấy mảnh vải từ tay
Euphrasie. Euphrasie nhìn lên và mỉm cười, nhưng nét mặt nghiêm khắc của bà ấy
vẫn không giãn ra tí nào.
“Đè thêm tí nữa ở mặt sai, ừ, đúng rồi. Ngày mai cô có thể làm việc ở chỗ
của Marie”. Nói xong, bà Mlle Roget bỏ đi. Euphrasie chạy vội về nhà và khoe
với mẹ
“Mẹ ơi, mẹ có biết điều đó có nghĩa là gì không? Cô hỏi. “Bà Mlle Roget đặt
con vào vị trí của những người học việc lớn tuổi mẹ ạ”.
Adele và Louise
rất tự hào về sự tiến bộ trong công việc của Euphrasie, nhưng họ vẫn hối tiếc
vì phải buộc cô thôi học. Họ đem chuyện này nói với bố đỡ đầu của cô, chú
Francis, và ông đã tình nguyện dạy học cho cô. Mỗi tuần ba lần vào buổi
tối, ông đến giúp Euphrasie đọc và thảo luận. Ngày sống của Euphrasie trở nên
bận bịu với việc làm, việc học và với các nhóm ở nhà thờ.
Cô còn giúp mẹ nữa. Mặc dù làm việc có hiệu quả và chăm chỉ, cũng có những
khi mẹ cô không được khỏe. Mẹ sinh thêm một em gái nữa, điều đó làm Euphrasie
rất đỗi vui mừng. Hạnh phúc hơn khi bố mẹ đề nghị cô đỡ đầu cho em gái mình.
Cũng như Euphrasie, trẻ sơ sinh được rửa tội rất sớm sau khi chào đời. Bé có
tên là Eugenie, nhỏ, yếu ớt và gần
như không thể thở hay bú được.
Trong vòng tám ngày, Euphrasie tất bật từ nhà đến chỗ làm và vội vã trở về,
chăm sóc cho em bé và chuẩn bị bữa tối.
Adele dồn hết
thời gian và sức lực của mình cho đứa trẻ; bà không thể đặt con xuống một giây
nào. Đứa bé ngủ cả ngày. Bà ngồi hàng giờ trên ghế kiên nhẫn dỗ dành cho nó bú
một tí. Cuối cùng nỗi lo sợ của bà cũng đã đến: một đêm nọ, cô bé đã đi vào
giấc ngủ ngàn thu trong vòng tay của mẹ.
Gia đình Barbier rất đau buồn. Adele không còn như trước kia nữa, ngay cả
khi cuộc sống đã trở lại bình thường.
Mặc dù bận rộn,
Euphrasie vẫn giữ mãi giấc mơ của mình. “Một ngày nào đó”, cô nghĩ, “một ngày
nào đó tôi sẽ là một nhà truyền giáo”, một cách bí mật cô nghĩ về việc tự huấn
luyện chính mình cho một sứ vụ đang chờ cô ở một nơi nào đó.
“Chúa sẽ sớm gọi tôi và tôi phải sẵn sàng”, cô nói với chính mình. Một
trong những việc huấn luyện của cô là tiếp tục việc học với chú Francis; thêm
vào đó là chia sẻ bớt phần ăn trưa của mình. Cô nhớ lại những cản trở hồi tuổi thơ
nhiều tham vọng - đời
truyền giáo khó khăn và nguy hiểm nên chỉ thích hợp cho nam giới mà thôi.
“Một nhà truyền giáo phải sẵn sàng đối diện với gian khổ và hy sinh, phải
có khả năng chịu đựng sự khắc nghiệt của thời tiết, đói khát và nguy hiểm, nên
tôi phải tập làm những việc hy sinh dâng lên Chúa từ bây giờ,” cô nghĩ.
Mẹ cho cô hai chiếc váy mới đẹp, một chiếc bằng vải lanh thích hợp cho mùa
hè và một chiếc bằng len dành cho mùa đông. Euphrasie có một sáng kiến tuyệt
vời và cô không để mẹ mình biết điều đó. Cô mặc chiếc váy mát vào những ngày
mùa đông và chiếc váy ấm vào những ngày nóng bức.
Thời ấy, cô thích đọc những tờ báo bán ở cửa nhà thờ có tên “Lịch Sử của
việc Truyền Bá Đức Tin”, tờ báo này do nhóm hỗ trợ việc truyền giáo ở Pháp xuất
bản. Nhóm khởi đầu từ một thiếu nữ trẻ có tên Pauline Jaricot của Lyon, thời
Euphrasie mới sinh. Những câu chuyện về đời truyền giáo và những mạo hiểm nung
nấu niềm hy vọng và ước mơ của Euphrasie. Trái tim nhạy cảm của cô nhói đau
trước những đau khổ của các nhà truyền giáo và đàn chiên của họ. Hơn nữa, cô
thương khóc cho những người cô hình dung họ đang gánh chịu những đau khổ, buồn
phiền, tội lỗi và thất vọng mà không hề biết rằng Thiên Chúa nhân từ luôn canh
giữ và trông chờ họ. Mỗi khi cầu nguyện và đau khổ vì những câu chuyện buồn,
Euphrasie càng thấy không thể chờ lâu hơn nữa để cứu vớt những người con thất
lạc của Chúa.
Năm lên 15, một Cha phó mới đến giáo xứ thánh Phêrô. Ngài là một vị linh
mục trẻ đạo đức, say mê cổ võ cho việc cầu nguyện và việc đạo đức trong giáo
xứ, ngài còn thúc giục mọi người tích cực tìm kiếm Chúa trong đời sống của họ
và lắng nghe lời mời gọi của Người. Từ bài giảng đầu tiên của ngài, Euphrasie
cảm nhận rằng Thiên Chúa đang nói trực tiếp với cô; cô tin chắc là Cha Lefournier
được Chúa gửi đến để dẵn dắt cô đến với ơn gọi đích thực của mình. Cô vội vã
trình bày với ngài về niềm tin của cô trong một thời gian dài: rằng Thiên Chúa
đang gọi cô trở thành một nữ tu truyền giáo ở các vùng đất hải ngoại nghèo khổ:
“Con có thể mở trường học, cô nhi viện, Cha à…và con muốn chăm sóc những
trẻ em thổ dân nghèo, và dạy chúng, để khi lớn lên chúng biết Chúa và yêu mến Người”.
Cha Lefournier sửng sốt.
“Một nữ tu?” ngài hỏi. “Một nhà truyền giáo? Có bao giờ con nghe nói về một
người phụ nữ đi đến vùng dân ngoại với tư cách là một nhà truyền giáo chưa? Cha
chắc là chưa bao giờ”.
Vì không muốn làm thất vọng lòng đạo đức vừa được nhen nhúm nơi tâm hồn một
giáo dân còn quá trẻ, dù nó không thực tế, với giọng ôn tồn ngài tiếp tục,
“Được rồi con ạ, chúng ta phải chờ xem Chúa của chúng ta mong muốn điều gì nơi
con. Con phải làm theo điều Người muốn. Lúc này, con cố gắng sống gắn bó với
Người hơn mỗi ngày. Con phải học để sống cho Chúa, không phải cho sự thỏa mãn
của bản thân con, và đó không phải là một việc dễ làm. Cha muốn con về nhà và
bắt đầu sống ba điều:
Cầu nguyện, kiên nhẫn và bền chí. Vào lúc thích hợp, Chúa sẽ cho con biết điều
Người muốn”.
Trở về nhà, tâm hồn Euphrasie tràn ngập lòng nhiệt thành và lòng đạo hạnh, nhưng Cha Lefournier
thở dài khi cô rời khỏi nhà thờ.
“À, đúng
là thiếu niên!” ngài nghĩ. “Rất chân thành, hết lòng, tha thiết cải tạo thế
giới, và rất phi thực tế! Ước gì có vài giáo dân lớn tuổi trong xứ có được chút
nhiệt thành và đức tin của cô bé đó!”
Ngài thường hướng dẫn và động viên Euphrasie trong đời sống thiêng liêng,
cho phép cô được rước lễ nhiều hơn. Chỉ sau vài tháng, hầu như ngày nào cô cũng
rước lễ. Cô tham dự thánh lễ sáu giờ sáng mỗi ngày trước khi đi làm.
Cha Lefournier không hề tìm xem nếu có dòng truyền giáo nào như vậy dành
cho các phụ nữ không.
(Xin xem bài đăng tiếp theo CHƯƠNG II- PHẦN 2: Năm 1845)
Tác giả bản tiếng Anh: Sr. Mary Philippa Reed - RNDM
Chuyển ngữ: Sr. Agata Nguyễn Thị Phượng Linh - RNDM